Nội Tuyến

Chương 588: Tâm tư khó nói. (3)

Mộc Lâm Thâm đẩy cửa bước vào nhìn thấy Đại Hồ Lô đang tóm chặt Lưu Dương, có vẻ như lại đang gây khó dễ cho cậu nhóc này. Studio chủ yếu hoạt động vào buổi tối, chẳng ai dở hơi mới sáng ngày ra chạy đi xăm mình cả, nên lúc này chỉ có Lưu Dương chăm chỉ tới sớm sửa soạn thôi. Y liền đi tới, giả vờ nghiêm mặt quát: “Sao thế, Đại Hồ Lô? Anh lại đến phá đám chuyện làm ăn của chúng tôi à?”

“ Không phải đại ca, tôi mang đến công việc làm ăn cho studio, thế mà thằng nhãi này dám không nhận.” Đại Hồ Lô vừa xách cổ Lưu Dương lên như xách gà, tức giận nói:

Lưu Dương dở khóc dở cười nói với Mộc Lâm Thâm:" Anh, Hồ Lô ca bảo chúng ta mang thiết bị tới Hàng Châu, xăm cho mỗi thuộc hạ của anh ấy một con hổ có cánh trước ngực."

" À, muốn xăm Phi Hổ à, rất sáng tạo." Mộc Lâm Thâm khen:

Đại Hồ Lô mừng rỡ mắng Lưu Dương:" Xem đi, chính đại ca cũng nói đây là chuyện rất sáng tạo."

Có điều vụ làm ăn này chắc chắn là không thể nhận, đối với một studio xăm hình chuyên nghiệp, mỗi thiết kế, mỗi lần thực hiện không chỉ có chi phí cao, mà còn phải dựa trên màu da và tình trạng cơ thể của khách hàng, không thể làm tùy tiện. Làm sao có thể làm giống như những hình xăm trên người Đại Hồ Lô, nhìn qua là biết rõ chúng được vẽ bừa bằng kim chấm mực. Lưu Dương không dám vạch trần, chỉ cười khổ nhìn Mộc Lâm Thâm. Mộc Lâm Thâm biết cách đối phó với Đại Hồ Lô: “Việc này anh nên suy nghĩ lại đi, ý tưởng sáng tạo không đồng nghĩa với việc hợp lý đâu. Anh xăm hình lên cả một đám người, lỡ như có chuyện gì xảy ra, chẳng phải giống như tự mình dán nhãn cho họ sao, đến lúc đó chạy cũng không kịp… Hơn nữa, tay nghề của tôi là nổi tiếng rồi, nếu chưa nổi tiếng thì cũng sắp thôi. Nếu xăm ra mà hình trên người họ đẹp hơn trên người anh, chẳng phải anh sẽ rất mất mặt à?”

" À, đúng thế nhỉ, không thể để bọn chúng vượt qua tôi được." Đại Hồ Lô bừng tỉnh:

" Cho nên anh bảo bọn họ tự kiếm kim chấm mực rồi xăm bừa đi, hình xăm của chúng càng xấu xí càng khó coi, anh càng uy phong." Mộc Lâm Thâm xúi dại:" Như thế mỗi ngày anh lại lấy hình xăm ngu ngốc của bọn chúng ra trêu, thế có phải giải trí không?"

Đại Hồ Lô gật đầu lia lịa:" Đúng đúng, đại ca nói quá đúng."

Lưu Dương phì cười định chuồn lại bị Đại Hồ Lô tóm cổ kéo về lần nữa, chuyện này gác lại, chuyện khác lại tới, hắn vươn tay ra nói:" Vậy mày xăm lên tay tao một mỹ nữ đi, Aoi Sora hoặc là như Lâm Chí Linh ấy."

Với chàng trai như Lưu Dương, mấy cái tên đó không thuộc thế hệ của hắn nữa, không hiểu ý nghĩa biểu tượng của nó:" Để làm gì thế anh?"

" Đúng là thằng nhãi chưa mọc đủ lông." Đại Hồ Lô khinh bỉ:" Mày ngốc quá, tiện tự sướng chứ sao."

Lưu Dương cười phá lên, quả thật là ý tưởng cấp thiên tài, Mộc Lâm Thâm trố mắt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đại Hồ Lô, hình như là hắn không nói đùa đâu, tò mò hỏi:" Sao thế Đại Hồ Lô, anh thiếu gì gái chứ, cần gì phải dựa vào tay an ủi?"

" Đúng thế, Hồ Lô ca, anh chính là tổng chỉ huy gái gọi cơ mà, có cần dùng tay thế không?" Lưu Dương cũng nén cười hỏi:

Đại Hồ Lô thì không hề cười, còn ấp a áp úng như có gì đó khó nói ra khỏi miệng, hai người kia càng truy hỏi, mãi hắn mới nói:" Không tới mức ấy, thời gian trước nằm mơ, nhớ tới thời cùng Lão Nhị lang thang ở ga tàu, khi đó toàn ngồi dưới biển quảng cáo xem TV, hắn dạy cho tôi cách này ... Về sau chưa từng thử."

Nhắc tới Nhị Hồ Lô, cả ba cùng buồn bã, cuộc sống bây giờ ngày càng tốt thì nuối tiếc càng lớn hơn. Mộc Lâm Thâm vỗ vai Đại Hồ Lô:" May mà anh tới nhắc nhở tôi ... Theo tôi."

Mộc Lâm Thâm dẫn Lưu Dương và Đại Hồ Lô thẳng lên tầng hai, đó là phòng thiết kế của Mộc đại sư, khắp căn phòng dán đầy các mẫu thiết kế xăm hình khác nhau. Chỉ cần liếc mắt qua căn phòng này là có thể thấy Mộc Lâm Thâm đặc biệt ưa thích họa tiết ngọn lửa, có đến hàng chục kiểu khác nhau, nhưng bức chính giữa lại không phải là ngọn lửa, mà là khuôn mặt tươi cười ngây ngô của Nhị Hồ Lô. Mộc Lâm Thâm chỉ tay vào trên bàn, nơi có một tấm bia đá xanh đã được khắc hoa văn xăm hình sẵn. Nhưng khi đến gần nhìn kỹ hơn, mới phát những đường nét ấy thực chất được tạo thành từ vô số điểm nhỏ có hình ngọn lửa, Đại Hồ Lô nhìn chăm chú, cẩn thận nhấc tấm bia lên, vuốt ve trong lòng bàn tay, nhất thời nghẹn ngào không nói nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận