Nội Tuyến

Chương 236: Hành trình trở về nhà. (2)

Cảnh tượng Trường An trôi vèo vèo qua trước mắt, không tính lúc bị đám đa cấp bắt đi luôn bị hạn chế tự do, Mộc Lâm Thâm mới ở đây mới chỉ có một tuần, nhiều nơi còn chưa đi hết, thậm chí cả Đh Trường An nổi tiếng nhiều mỹ nữ chưa tới, chưa đủ cơ sở có tình cảm gì với nơi này, vậy sao giờ sắp đi lại có cảm giác quyến luyến chứ nhỉ? Mộc Lâm Thâm giơ cánh tay trắng trẻo lên, sờ thấy hơi ram ráp rồi, đã lâu chưa chăm sóc da, thời tiết khô ở đây không tốt. Quay đầu sang nhìn mấy vị đi cùng, toàn cái mặt ngu ngốc hãm tài khó ưa, sao lại thấy không nỡ đi nhỉ? " Tiểu Mộc." Trương Cuồng gọi:

Mộc Lâm Thâm buông tiếng thở dài:" Ưu tú quá đúng là không tốt, chậc, trước kia luôn là anh nghe lời tôi, lần này tôi cho anh cơ hội, để anh biểu đạt mong muốn giữ tôi ở lại, nào nào, đừng ngại, hãy nói không muốn rời thiên tài này đi."

" Phì, cút xéo, tôi đang định nói, mắt cậu vừa láo liên, thế nào cũng có ý nghĩ không tốt, có phải vừa nói xấu chúng tôi không?" Trương Cuồng mắng:

" Ngữ khí nặng chứng tỏ tình cảm rất sâu, tôi thông cảm cho khả năng biểu đạt cảm xúc không tốt của anh. Anh Cường, anh thì sao?" Mộc Lâm Thâm nghiêng người qua nhìn Liên Cường ở ghế sau:

Người anh em Liên Cường này không giỏi biểu đạt cảm xúc nốt, tiếc nuối nói:" Ài, cậu đi sớm quá, tôi còn muốn theo cậu học vài chiêu."

" Những chiêu của tôi anh cả đời không học được đầu, anh chưa ăn chơi tới cảnh giới nhất định, thì không luyện được cặp mắt tinh đời như thế." Mộc Lâm Thâm nói tới đây thì nhớ ra một chuyện:" Đúng rồi, em gái hoa khôi cảnh sát mà anh hứa giới thiệu cho tôi đâu rồi? Không thể nào chỉ đưa tôi đi ăn ngon vài bữa là xong chứ, mà mấy bữa cơm đó, các anh còn ăn nhiều hơn tôi nữa."

Lái xe cười to nói:" Vẫn còn nhớ em gái hoa khôi à, tôi đã bảo mà cậu ấy không quên đâu, nếu Tiểu Mộc mà mặc cảnh phục, ít nhất có tư chất chi đội trưởng rồi."

" Ăn nói linh tinh muốn chết à?" Mã Phong Hỏa vung tay tát một cái, lái xe rụt cổ lại, ở đây Lão Mã là người lớn tuổi chững chạc nhất, nói:" Tình cũ còn chưa dứt cậu lại muốn lưu tình rồi à? Hôm nay tôi tặng cậu một món quà đây, có muốn biết kết quả điều tra về nghi phạm Giả Phương Phi không?"

" Nói mau, nói mau." Mộc Lâm Thâm thúc giục:

" Đã tra rõ rồi, cô ấy đúng là chỉ phụ trách công việc xử lý sổ sách thay cho Đồ Thân Hào, sau khi bị bắt thái độ nhận tội tương đối tốt, tích cực khai báo vấn đề ... Cho nên tổ chuyên án không quy kết cô ấy vào trong danh sách thành viên trọng điểm của tổ chức đa cấp phi pháp." Kỳ thực cái gọi là tích cực khai báo vấn đề là do nể mặt Tiểu Mộc mới thêm vào thôi, Lão Mã nói vắn tắt tình hình:

" Vậy là vẫn nằm trong danh sách thành viên." Mộc Lâm Thâm không vui:

" Thế đã là tốt lắm rồi, chỉ cần không vào danh sách trọng điểm, việc điều tra sẽ không gắt, tương lai có khả năng miễn truy tố, cùng lắm là tạm giữ điều tra, phạt tiền, ngồi trại tạm giam vài tháng là ra." Mã Phong Hỏa giải thích, cô gái đó là người một tay dựng lên cái Thương vụ Vĩ Hằng, nếu muốn xử nặng, đưa vào danh sách tổ chức đa cấp còn được nữa là:

Với đám tội phạm, ngồi vài tháng rồi ra chẳng là gì cả, nhưng với người bình thường thì một ngày cũng là chuyện nghiêm trọng rồi, Mộc Lâm Thâm thở dài, y biết đó là kết quả tốt lắm rồi. Trương Cuồng vẫn còn điều nghi hoặc:" Theo như khai báo của cậu, trước khi hành động, Dương Vân mời cậu đi cùng, sao cậu không đi, lại bất ngờ quay sang bảo vệ Giả Phương Phi ? Không phải cậu có ý đồ bất chính với Dương Vân lâu rồi à?"

" Anh là thằng ngốc đấy à, cho dù cô ấy không đành lòng nhìn tôi rơi xuống hố, nhưng cô ấy vẫn làm theo an bài của Lão Lư, khi đó rủ tôi đi theo là cái bẫy chết người ... Anh nghĩ mà xem, tôi đã bị đẩy vào vị trí tổng giám đốc rồi, đến ngay thời khắc quan trọng xảy ra chuyện thì biến mất, xảy ra chuyện một cái, không phải tôi biến thành chủ mưu ôm tiền bỏ trốn à? Đó là chiêu gắp lửa bỏ tay người cực kỳ độc ác của Lão Lư, người khác mải truy bắt tôi, ông ta càng ung dung bỏ trốn. Lão già khốn kiếp, tôi và ông ta vốn là người xa lạ, mà ông ta nỡ hại tôi như thế ...." Mộc Lâm Thâm nghiến răng ken kén, rồi lại ỉu xìu:" Với lại tôi có thể nhận ra một cô gái có thể đưa lên giường hay không, có thể chấp nhận anh hay không, chuyện đó thử một cái là ra. Cô ấy không muốn ngủ với tôi, chỉ thương hại tôi thôi, đi theo làm gì?"

" Vì người ta không chịu ngủ với cậu mà cậu truy sát tới cùng vậy à? Vừa phải thôi chứ, cậu sờ cũng sờ rồi, hôn cũng hôn rồi, thiếu có một chút, người phải tức giận trào máu là Lão Lư mới đúng chứ, cậu hậm hực cái gì hả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận