Nội Tuyến

Chương 3: Mưa Nát Thành Phố Buồn (1)

Uỳnh! Uỳnh! Tiếng sấm kèm với tia chớp sáng rực, nổ trên bầu trời thành phố Thượng Hải, đã vào mùa mưa, những cơn mưa lớn liên tục trút xuống thành phố đông dân nhất quốc gia này, cơn mưa hiện giờ chỉ lớn hơn bình thường một chút mà thôi, còn chưa phải là bão.
Mưa rất to, trời đất liên thành một dải, mưa như trút nước, nhiều nơi trong thành phố mặt đường ngập nước, xe cộ thưa thớt, người đi đường tuyệt tích.
Mộc Khánh Thần cứ cười cái miệng khô cong, vẻ mặt dường như đang phiền lòng vì thời tiết, ông hạ cửa sổ xe xuống, ném đầu lọc thuốc lá đi. Chỉ thoáng chốc thôi mà nước mưa hắt vào đã làm ướt một ống tay áo của ông ta, ông ta vội vàng đóng cửa sổ lại, lại lần nữa nhìn đồng hồ ở cổ tay.
Mười lăm phút nữa là 9 giờ sáng, thời gian ước định là chín giờ, thế nhưng bây giờ lúc này lại tăm tối chẳng khác gì hoàng hôn, làm tâm trạng Mộc Khánh Thần tệ tới cực điểm. Ông ta cứ liên tục xem giờ hết lần này tới lần khác, cái kim giây nhích từng chút một kia tự hồ mang tới cho ông ta sự sốt ruột, khiến ông ta đứng ngồi không yên. Mộc Khánh Thần lại lần nữa đưa tay vào lấy bao thuốc lá trong ngăn chứa đồ, mò mẫm hồi lâu chẳng có chút thu hoạch nào, nhìn lại thì bao thuốc lá thì đã trống không.
Bất tri bất giác ông ta đã hút hết cả bao thuốc lá, cho thấy tâm trạng hiện giờ của ông ta bất ổn thế nào. Đã thế nước mưa liên tục đập lên trên trần xe tạo ra tiếng ồn, làm người ta chẳng cách nào tĩnh tâm nổi.
Lại lần nữa xem đồng hồ rồi hạ tay xuống, đúng lúc này điện thoại gọi tới, Mộc Khánh Thần vội nhận máy, nói vài câu, vui mừng hiện lên mặt. Ông ta xuống xe giường ô chạy với vào sảnh của tòa nhà cao tầng, chẳng hề để ý tới nước mưa ngập quá bàn chân.
Vì trời mưa cho nên trong tòa nhà lác đác bóng người, người tản mát ở sảnh, Mộc Khánh Thần giữ nước trên ô, bước nhanh qua sảnh đi thẳng tới, bấm thang máy đi lêu lêu, ông ta cứ như mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, miệng lẩm bẩm địa chỉ cần tới, tòa B, tầng 21, phòng 2121.
Cùng với khoảng cách tới điểm đến ngắn dần nhịp tim ông ta không ngừng tăng tốc, Mộc Khánh Thần trong lúc hoảng hốt tựa như có một ảo giác, giống như mười mấy năm trước bị điện thoại của giáo viên chủ nhiệm hoặc ban giáo vụ gọi điện tới trường học, cứ mỗi lần như thế là ông ta lại mặt hết mặt mũi ... Ôi mười mấy năm trôi qua trong chớp mắt, tất cả mọi thứ đều thay đổi, từ thế giới tới thời tiết, thay đổi hết rồi, chỉ có người làm cha ông ta là chẳng thay đổi gì, vẫn phải mang cái tâm trạng thấp thỏm vì con trai.
Khi rời thang máy, Mộc Khánh Thần theo phản xạ có điều kiện dừng lại một chút, cái cảm giác hổ thẹn lúc đấy của phòng giáo viên chủ nhiệm lại dâng lên trong lòng, khiến ông ta phải lấy dũng khí rất lớn mới dám gõ cửa phòng 2121.
Bám biển mã động: Phòng tư vấn tâm lý Phùng Trường Tường.
Phía sau cánh cửa này chính là bác sĩ tâm lý nổi tiếng xa gần, Phùng Trường Tường.
Cánh cửa cánh một tiếng mở ra, một nam nhân trung niên mày râu nhẵn nhụi đeo kính xuất hiện ở cửa, Mộc Khánh Thần không ngờ đối phương lại trẻ như thế, ông ta nghĩ thế nào cũng phải là bác sĩ đứng tuổi, gương mặt hiền từ lão luyện cơ, cho nên hơi ngơ ra.
Đối phương mỉm cười đưa tay ra bắt, mời vào phòng, vừa ngồi vừa cười nói:
"Ông chủ Mộc, anh sẽ không cho rằng bác sĩ tâm lý thì phải là râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt đấy chứ?"
Căn phòng khá rộng rãi, bài trí đơn giản, màu chủ đạo là màu be nên nã, tạo cảm giác thoải mái dễ chịu, ngoại trừ một bộ bàn ghế ra thì chỉ có tủ sách phía sau lưng Phùng Trường Tường thôi. Người này phong thái nho nhã, nụ cười hết sức tự tin, vừa lên tiếng đã nói trúng suy nghĩ Mộc Khánh Thần.
Mộc Khánh Thần ngại ngùng, vội xua tay:
"Không không, bác sĩ Phùng, anh hiểu lầm rồi ... Tôi chỉ lấy làm lạ, mưa to như thế này mà anh vẫn tới."
"Điều đó chứng tỏ, tôi chưa tới tới mức làm việc theo ý thích."
Phùng Trường Tường nhìn thẳng Mộc Khánh Thần làm ông chủ Mộc tựa hồ thẹn cúi thấp đầu:
Phải đi gặp bác sĩ tâm lý thì hiển nhiên là có tâm bệnh, cơ mà tâm bệnh của ông chủ Mộc xem chừng là vào giai đoạn cuối rồi.
Bác sĩ Phùng cầm lấy một cái máy tính bảng nhỏ nhắn, tay lướt qua xem tư liệu, mắt thì thoảng quan sát vẻ mặt của Mộc Khánh Thần. Trên màn hình hiển thị một thanh niên trẻ rất đẹp trai, rất tinh thần, rất sáng sủa, giống nam chính trong những bộ phim thần tượng.
Đây chính là tâm bệnh, Tiểu Mộc, nhị tử của Lão Mộc, Mộc Lâm Thâm.
Xem hết trang này tới trang khác, phải nói rằng người làm cha này rất tận tâm, từ thời bé tới giờ, lưu trữ rất nhiều hình ảnh, bảng thành tích, hồ sơ học tập, mấy chục trang tài liệu ghi chép lại toàn bộ quá trình trưởng thành của con trai ông ta. Tiểu Mộc học tiểu học sơ trung ở trong thành phố, tới cao trung học ở Singapore, rồi học nghệ thuật ở Hà Lan, tiếp đó lại đến nước Mỹ nghiên cứu kinh tế học, trang cuối cùng chính là tấm bằng thạc sĩ kinh tế của một trường đại học ở Mỹ.
Từ một đứa bé trưởng thành một chàng trai cao ráo, mắt sao mày kiếm, tựa như tổ hợp của rất nhiều loại khí chất vào một người, rất cuốn hút.
Lý lịch của chàng trai này phải nói là quá đẹp, đúng là con người ta trong truyện thuyết, hoàng tử bạch mã trong mờ của các thiếu nữ, nhưng hiện thực thì lại khác hoàn toàn, tất cả các loại khí chất đó tổng hợp lại khiến người cha tức thành bệnh luôn.
"Ông chủ Mộc, chúng ta giao lưu với nhau thì phải thẳng thắn chân thành, anh thấy sao?"
Phùng Trường Tường cho Lão Mộc đủ thời gian bình tâm lại mới thận trọng nói:
Mộc Khánh Thần có chút khẩn trương, gật đầu:
"Đương nhiên, gặp bác sĩ sao có thể giấu bệnh chứ."
"Nhìn từ bề ngoài thì anh có một người con trai hết sức ưu tú, có điều kết quả hẳn là trái ngược hoàn toàn phải không? Tôi chỉ nhìn thấy bề ngoài, nhưng không nhìn thấy nguyên nhân, không có nguyên nhân thì tôi không tìm ra bệnh, anh không ngại tôi hỏi một vài chuyện bí mật đời tư chứ?"
"Không có gì bí mật cả, tôi nuôi ra một thằng bại gia tử thôi."
Mộc Khánh Thần đã mở máy nói, ông chủ sở hữu gia sản bạc triệu nói tới việc nhà thì cũng chẳng khác gì một người bình thường, vẻ mặt khổ sở, lải nhải một tràng dài:
Bạn cần đăng nhập để bình luận