Nội Tuyến

Chương 398: Đêm khuya gió lạnh. (3)

Mộc Lâm Thâm ngồi nhìn đám huynh đệ ăn uống phá phách, cảm giác mình giống đại đại vương sơn trại hồi xưa vừa đi đánh cướp về, chỉ thiếu có mỹ nữ bị bắt lên núi nữa là đủ bộ, đang nghĩ vậy thì có một bàn tay sơn móng đỏ chìa tới, cầm lấy ly rượu của y, rót đầy một ly. Y nghiêng đầu nhìn thì thấy chị Hồng, mặc dù thân hình đã xồ xề, hai mươi năm trước chắc chắn được coi là mỹ nữ, y cười hỏi: "Sao chỉ có một mình chị vậy, chị Hồng?"

" Cậu hỏi Tây Phượng và Đại Lý à?" Chị Hồng đặt ly rượu trước mặt y:

Quan hệ của họ rất kỳ lạ, mấy cô gái trẻ thường cạnh tranh rất gay gắt, đánh nhau tranh khách xé quần xé áo giữa đường như cơm bữa, vậy mà tuổi này lại thành chị em, Mộc Lâm Thâm gật đầu:" Vừa rồi còn ở đây mà."

" Ôi trời, tôi nói cho cậu nghe này…" Chị Hồng nở một nụ cười dâm đãng, ghé tai nói nhỏ với Tiểu Mộc, hai người bọn họ mỗi người dụ dỗ được một đầu bếp, hơn nữa còn cùng nhau quyến rũ được người bên bộ phận giáo vụ kia, và đã thành công qua lại với nhau rồi:

Mộc Lâm Thâm nghe tin tức này mà phun ngụm rượu mới uống ra, nghe giọng điệu chị Hồng thì không phải là chơi bời thôi đâu:" Thật thế sao, mới được vài ngày mà."

" Nhất kiến chung tình, chuyện tình cảm nông sâu không tính bằng thời gian."

" Ồ tốt quá, nói không chừng kiếm được chỗ dừng chân, mở một cái quán vợ chồng cũng tốt."

“ Sai rồi, chúng tôi trong cái nghề này chẳng mấy ai có kết cục tốt đẹp." Chị Hồng có vẻ hơi buồn bã nói, liếc nhìn Tiểu Mộc rồi cười nói với y: " Giá mà tôi sinh muộn hai mươi năm để gặp được cậu thì tốt biết mấy."

Cái kiểu liếc mắt đưa tình đó khiến Mộc Lâm Thâm suýt chút nữa nôn hết cả bữa tối ra ngoài. Mẹ kiếp, cảm giác một bà già dâm đãng nói với mình câu "hận không gặp nhau lúc chưa lấy chồng" là thế nào? Mộc Lâm Thâm vừa buồn cười vừa bực mình hỏi: " Chị Hồng, tôi xem chị như huynh đệ, chị không có ý định muốn lên giường với tôi đấy chứ?"

Chị Hồng cười tới run rẩy, ngực phì nhiêu rung rinh, cười tủm tỉm đánh mắt với Mộc Lâm Thâm:" Nào, tới phòng của tôi, tôi kể cho cậu nghe chuyện này."

" Oa, chị Hồng, chị thực sự ..." Mộc Lâm Thâm giật nảy mình:

Chị Hồng ghé tai nói nhỏ, Qua ca tới rồi muốn gặp cậu, sau đó không để ý tới sắc mặt của Mộc Lâm Thâm, một tay cầm ly, một tay cầm chai rượu cứ thế loạng choạng bước đi như xác sống.

Sợ gì thứ gì thì thứ đó sẽ đến, mà còn đến rất nhanh, Mộc Lâm Thâm đặt ly xuống, từ chối Nhị Hồ Lô nói năng lắp bắp chuốc rượu mình, lấy cớ đi vệ sinh đứng dậy đi ra ngoài. Lúc này cách nhìn của y về chị Hồng lại càng sâu sắc hơn, chẳng trách luôn phái một má mì như vậy ở bên cạnh, e là sớm đã có mưu đồ rồi.

Mộc Lâm Thâm vừa đi vừa suy nghĩ, tự nhủ mình không để lộ sơ hở nào, rồi lấy hết can đảm, đi thẳng lên tầng hai ký túc xá, đến chỗ ở của chị Hồng. Vừa đến chân cầu thang thì y dừng lại, một bóng đen chống gậy đứng đó, như thể từ trên trời giáng xuống, tiếng gậy chống xuống đất vang lên một tiếng nặng nề, Mộc Lâm Thâm dừng bước, lấy điện thoại ra chiếu sáng, cười hỏi: "Qua ca, tôi còn tưởng anh cũng bị tóm rồi chứ."

" Ái chà, cậu mong tôi bị tóm như thế cơ à?" Lão Qua giọng quái dị:

" Coi anh nói kìa, làm sao tôi dám chứ, anh đừng đứng đây, vào phòng ngồi đi." Mộc Lâm Thâm mời:

" Không cần đâu, đi theo tôi, hỏi cậu vài chuyện." Lão Qua nói, chống gậy từ trong bóng tối bước ra, một chiếc xe đang đậu ở ngoài cửa, đã nổ máy bật đèn pha đợi sắn. Mộc Lâm Thâm không hỏi gì cả, răm rắp đi theo, Lão Qua vừa đi vừa hỏi: " Nghe nói cậu làm ăn khá đấy nhỉ, tập hợp cả mấy chục đàn em của chúng tôi đến đây hết rồi?"

" Không gọi bọn họ tới, nói không chừng chẳng biết bị bắt mất bao nhiêu." Mộc Lâm Thâm cẩn thận nói:

" Ừ, không tệ, dùng người cũng khá lắm, nghe nói là cậu được phần trăm rất khả quan." Giọng Lão Qua vẫn hết sức khó đoán:

" Vâng, còn cách nào khác đâu ạ, miệng ăn núi lở, lại còn nhiều người như thế, cho nên tôi nghĩ cách xin của đám nhà hàng ít tiền tiêu vặt."

" Ha ha, đúng là người có học, bắt chẹt tống tiền, vậy mà còn ký hợp đồng đàng hoàng, ha ha."

Đến cửa xe, Mộc Lâm Thâm bước lên mở cửa ghế phụ cho ông ta, nhưng ông ta lại tự mình ngồi vào ghế sau. Khi Mộc Lâm Thâm vừa lên xe thì phát hiện trên xe đã có hai người, dựa vào mùi thuốc lá ngửi được, y nhận ra đó là người lạ.

Hơn nữa, đẳng cấp cũng cao hơn hẳn, không giống đám lưu manh kia, mùi thuốc lá lẫn với mùi cơ thể khó chịu. Ít nhất thì hương thơm nhè nhẹ trong xe cũng đã thể hiện sự khác biệt của chủ xe, một chiếc BMW 3 Series, cũng đã có vài năm tuổi. Y ngồi im lặng, khi xe di chuyển, Mộc Lâm Thâm nhìn thấy chiếc nhẫn đeo ở ngón cái tay trái của người lái xe và sợi dây chuyền trên cổ hắn, y lại bắt đầu dùng thủ đoạn cũ cũ để phán đoán thân phận và thói quen của kiểu người này.

" Thú vị đấy, rất trấn định." Lái xe lên tiếng:

Vị khách ngồi ở ghế sau vỗ vai Mộc Lâm Thâm, hỏi:" Chàng trai, cậu tên là gì thế, không phải cũng nên nói cho nhau biết à?"

" Tôi tên Mộc Lâm Thâm." Mộc Lâm Thâm không cần đổi tên làm gì:

" Hình như trong số đám thủ hạ của Du Tất Thắng, không có ai như cậu."

" Đúng thế, không có, khi Du Tất Thắng chưa bị bắt thì tôi đang sống ở Mỹ chưa về."

" Ồ, lạ đấy nhỉ?" Người ngồi ghế sau nói một câu không rõ hàm ý:

Tài xế cười, tiếng cười rất nhẹ, nhưng ở trong không gian khép kín lại khiến người ta nghe sởn cả gai ốc. Người ở phía sau nghiêm túc nói:" Vậy cậu chẳng có lý do gì đột nhiên chạy tới Hàng Châu nương nhờ Mã quả phụ."

" Vẫn có đấy ạ, tôi có một người bạn học cao trung tên là Vương Kiệt, tóc hơi xoăn, hồi đó bọn tôi đều gọi cậu ấy là Tiểu Dương Nhân, cậu ta luôn đi theo Du Tất Thắng làm đàn em, cậu ta từng kể cho tôi nghe chuyện về Mã ca, trước đó cậu ta bị bắt vì hút ma túy." Mộc Lâm Thâm nói, đây là manh mối duy nhất gần nhất về thân phận mà Thân Lệnh Thần tìm được cho y, nhưng cũng không có bằng chứng xác thực, người này hiện vẫn đang bị giam giữ:
Bạn cần đăng nhập để bình luận