Nội Tuyến

Chương 552: Những con đường khác nhau. (6)

Mộc Lâm Thâm rốt cuộc cũng có thể thản nhiên đối diện với chuyện khó xử giữa hai cha con rồi:" Cha, con từng hận cha, nhưng chưa bao giờ trách cha ... Trước kia cũng vậy, sau này cũng thế, sau này con thi thoảng sẽ tới thăm cha ... Con muốn tự kiếm việc để làm."

" Chuyện này, hay là để Tiểu Nghiêm ..." Lão Mộc hiểu ra:

" Không cần, cha, chúng ta đều có cuộc sống của mình, không ai sống thay hay quyết định thay được ... Con nhớ hình như nhà nội tới giờ không nhận đứa con rể là cha, mẹ con bao năm vì thế mà không về nhà?" Mộc Lâm Thâm đột nhiên hỏi tới chuyện cũ:

Nhắc tới chuyện này Lão Mộc vừa xấu hổ cũng có chút đắc ý:" Đúng, ông ấy muốn cha tới ở rể, làm gì có chuyện đó, chẳng phải là cả đời đều phải thấp hơn người ta nửa cái đầu à?"

" Nhưng cha vô hình trung đi vào vết xe đổ của ông nội đấy, con cái không phải là thức ăn, cha muốn xào nấu thành cái gì là thành cái đó, ông ngoại giữ sĩ diện cuối cùng được cái gì? Mẹ con mất sớm, ông ngoại giữ đống gia sản đó cho ai?" Mộc Lâm Thâm cho một câu làm ông ta nghẹn lời:

Câu nói này khiến Lão Mộc nửa ngày không thở không thông, nhưng lại không bắt bẻ được, ông ta đắc ý vì chống lại cha vợ, không nghe cha vợ an bài, kết quả là gì cha vợ ông ta cả đời không gặp được con gái nữa, còn ông ta ... Nói được lời trong lòng này, Mộc Lâm Thâm cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hẳn: “ Cha, con đi đây… sau này có thời gian con sẽ về thăm cha. Thật sự không cần phải lo lắng về chút tài sản trong nhà như ông ngoại con từng làm đâu. Có nhiều thứ quý giá hơn tiền bạc lắm, ví dụ như, cha có một người phụ nữ yêu thương cha hết lòng, và giờ lại có thêm hai đứa con trai kháu khỉnh… Hãy nuôi dạy chúng thật tốt, đừng để chúng trở thành kiểu người như con.”

Nói rồi vẫy tay gọi Nhạc Tử, hai người cứ như thế mà đi. Chuyện xảy ra hoàn toàn ngoài dự đoán, Lão Mộc chớp mắt, không thể hiểu được vấn đề trong đó. Không biết từ lúc nào, Quan Nghị Thanh và trợ lý Nghiêm đã đứng cạnh ông ta. Trợ lý Nghiêm nhỏ giọng hỏi: “ Chú, sao đuổi cậu ấy đi rồi? Không phải đã nói là sẽ để cậu ấy trở về sao?”

" Tôi, tôi có đuổi nó đi đâu, tôi đã nói là cho nó tiền, bảo nó về cơ mà." Lão Mộc lúng túng, thậm chí hoảng sợ, đứa con này không cần tiền của ông nữa, làm ông không biết phải làm gì, bao năm qua ông ta chỉ biết dùng tiền khống chế y:

Trợ lý Nghiêm nhìn sang Quan Nghị Thanh, cô gái này nhất định có quan hệ không bình thường với thiếu gia. Quan Nghị Thanh không muốn xen vào chuyện gia đình người khác, cô chỉ nói:" Đừng nhìn tôi, không ai biết anh ấy nghĩ gì đâu, có điều so với lần đầu gặp, tôi cảm tưởng anh ấy trưởng thành hơn nhiều."

Hình như là thế, hình như là hiểu chuyện thật rồi, nhưng sao ông lại càng thấy đau lòng như vậy chứ? Lão Mộc hoang mang nhìn đứa con đi xa, không có câu trả lời, ông ta nhận ra, mình đúng là thất bại, từ bé đến lớn, rốt cuộc vẫn không hiểu được đứa con này. Bây giờ có lẽ quá muộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận