Nội Tuyến

Chương 416: Loanh quanh lạc lối. (2)

Mã Ngọc Binh không biết tên cảnh sát này mò tới chỗ mình ý đồ gì, nhưng thằng chó này là loại người bạo lực, vô lý, nên người quân tử không tính cái thiệt trước mắt, cứ kêu oan trước:" Đội trưởng Trần, lúc anh chưa làm đội trưởng, đã thường xuyên gây khó dễ cho chúng tôi, từ khi anh làm đội trưởng, việc làm ăn của chúng tôi ngày càng xuống dốc, bây giờ cuối cùng cũng đóng cửa rồi, còn gì để nói nữa? Anh hành tôi không chỉ một lần đâu, còng tay ngược, siết tôi đến chết đi sống lại, thẩm vấn vụ trộm cắp, anh không cho tôi ngủ ba ngày, bây giờ lại ép tôi nhận tội tiêu thụ hàng trộm cắp … ôi trời, anh xem tôi chân tay dài loằng ngoằng như thế này, da thịt bèo nhèo thế này, làm sao làm được chuyện đó?"

Thù oán hai người rất sâu, tất nhiên Trần Thiếu Dương chẳng có gì phải áy náy, loại người này chẳng qua chưa tóm được chứng cứ mà thôi, chứ tội lỗi chồng chất rồi, có điều hôm nay hắn tới đây lại là vì chuyện khác:" Được, chuyện cũ bỏ qua, tôi có một lời cảnh báo, không biết anh có chịu nghe không?"

" Anh cứ nói."

" Trộm cắp vặt vãnh không phải là trọng tội, nhưng mạng người thì không phải là chuyện nhỏ đâu, dính vào loại chuyện này sẽ thành ác mộng cả đời của anh, án mạng không bao giờ hết hạn."

Mã Ngọc Binh hoang mang:" Anh nói thế là sao?"

" Vờ vịt gì chứ? Từ Cương đâu rồi?" Trần Thiếu Dương hỏi thẳng:

" Khi đó tôi bị giam trong trại, tôi biết làm sao được chứ?" Mã Ngọc Binh nói tỉnh bơ:

" Tôi biết phía sau anh có người chống lưng, nói cho tôi biết là ai… Anh ta trốn không thoát đâu, chúng tôi sẽ điều tra đến cùng. Bất kể anh đã làm gì, tôi có thể tha cho anh một mạng, nói cho tôi biết Từ Cương ở đâu?" Trần Thiếu Dương hỏi rất thẳng thắn, đôi mắt đỏ ngầu, vô cùng đáng sợ:

Mã Ngọc Binh thình lình phì cười, ối dời ơi, thằng cảnh sát này hoang tưởng rồi, định dụ mình làm nội tuyến cho hắn đấy hả? Mẹ nó, dụ trẻ lên ba chắc. Hắn cười khan ha hả, cười đến mặt đỏ như hoa đào, chỉ vào Trần Thiếu Dương nói: “Đội trưởng Trần à, anh thật là quá trẻ mà, lúc tôi phạm tội, anh còn mặc quần thủng đít đấy, anh nói xem, tôi có thể nói cho anh sao?”

" Không thể, tôi chỉ muốn xác nhận xem anh có biết hay không thôi." Trần Thiếu Dương nhìn chằm chằm Mã Ngọc Binh không chớp, như muốn nhìn thấu tận tim gan phèo phổi đối phương:

" Vậy có hai đáp án. A, tôi không biết, không thể nào nói với anh. B, tôi biết, chẳng dại gì nói với anh. Anh đoán xem là loại nào." Mã Ngọc Binh cười nhạt:

Bốp một phát, Mã Ngọc Binh kêu “ái chà” một tiếng, ôm bụng ngồi xổm xuống, Trần Thiếu Dương giơ chân đá một phát khiến hắn ngã ngửa ra, đạp mạnh hai cái, rồi phủi tay, rốt cuộc không đóng kịch được nữa: “ Tao chọn phương án C, tao sẽ tự mình tìm ra câu trả lời, sớm muộn gì cũng sẽ trừng trị mày.”

Nói xong nhổ phẹt bãi nước bọt, mặt hầm hầm bỏ đi. Mãi một lúc sau Mã Ngọc Binh mới gượng dậy được, vừa chửi rủa vừa đau đớn khôn tả, Đ.M, bọn cảnh sát bây giờ càng ngày càng mất dạy, không chơi lại được bố mày thì giở trò du côn… Hắn gọi điện kể lại chuyện này cho một người khác, người đó đưa ra một lời khuyên cho hắn:

Chọc không nổi thì tránh đi. …… ……. Trường dạy nghề đầu bếp Nam Hối, Thượng Hải. Thân Lệnh Thần, Trương Hồ Lâm từ trong trường học đi ra, hai người mặc thường phục đơn giản, trông bề ngoài giống mấy ông chủ nhỏ tới tuyển người, nơi này giờ đã an toàn rồi, nguyên nhân là vì người đi lầu trống. Thiếu đi một vị đại ca như Mộc Lâm Thâm, băng nhóm nhỏ của y không duy trì được mấy ngày, ba đồn cảnh sát cùng nhau xuất động bắt đám lưu manh đến nhà hàng tống tiền này, những kẻ bị bắt rất nhanh chóng khai ra sào huyệt này, trực tiếp bị phá hủy, ngay cả trường dạy nấu ăn cũng bị liên lụy mà niêm phong. Những kẻ chưa bị bắt thì đã sớm tan tác như chim muông, ngôi trường rộng lớn đã trở thành một ngôi trường trống không, khiến người dân xung quanh tiếc mãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận