Nội Tuyến

Chương 609: Kinh biến vô thanh. (3)

Dung Anh mỉm cười hết sức gượng gạo, cô cắn chặt răng, gật đầu, đó là một sự kiên cường bẩm sinh trong tính cách của cô. Cô nhìn Nhiếp Kỳ Phong với ánh mắt đồng cảm : “Anh, dù chỉ có một chút hy vọng để cứu anh, em sẵn sàng làm bất cứ điều gì… Dù em không thể cứu anh, nhưng em sẽ … tìm cho anh một nơi non xanh nước biếc…”

Giọng cô nghẹn lại, Nhiếp Kỳ Phong hoảng hốt, vội vàng đưa tay bị còng lên, ra sức an ủi: “Anh Tử, đừng khóc… Anh đã chấp nhận tất cả rồi, em còn khóc làm gì? Anh phải cảm ơn em, cảm ơn trời đất có mắt, để trong suốt cuộc đời này, anh đã gặp được một người anh em tốt và một cô em gái tuyệt vời như em … Thật sự không sao đâu, sống trăm năm rồi cũng chết, không có gì đáng sợ cả.”

Dung Anh cố gắng kiềm chế, lau đi hai hàng nước mắt tìm kiếm những chủ đề vui vẻ. Có lẽ niềm vui duy nhất đối với cô lúc này là một chuyện, cô nói với Nhiếp Kỳ Phong: “Anh… Em còn một chuyện muốn nói với anh, em đã có người yêu rồi.”

“Ồ, thật sao?” Nhiếp Kỳ Phong tỏ vẻ tò mò, rồi ngay lập tức nói tiếp: “ Tốt, tốt, nhưng đừng nói với anh ta rằng em còn có một người anh đang ở trong nhà giam.”

“ Không sao đâu, anh biết anh ấy mà.” Dung Anh nói. Nhiếp Kỳ Phong ngẩn người ra, cô hạnh phúc kể tiếp: “Anh còn nhớ lần em đến chỗ công ty của anh, anh ấy bị em dọa chạy mất không? Sau khi anh trai em mất, chính anh ấy đã giúp em lo liệu hậu sự. Hơn một năm nay, bên cạnh em chỉ còn lại mình anh ấy. Anh ấy dạy em rất nhiều điều, giúp em trở nên kiên cường, thậm chí cả công việc cũng là anh ấy giúp em tìm… Lúc đó mọi người nói anh ấy rất giỏi, em còn không tin… Anh, sao vậy?”

"Keng!" Cánh tay bị còng của Nhiếp Kỳ Phong vô lực buông thõng xuống, khuôn mặt tiều tụy, biểu cảm đầy kinh hoàng. Dung Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết kinh ngạc nhìn sự thay đổi này. Lúc này, ngay cả cảnh sát cũng có động thái, hai người từ ngoài cửa bước vào, ánh mắt chăm chú nhìn Nhiếp Kỳ Phong, ánh mắt ấy như mang ý đe dọa hắn, đừng có hành động gì khác thường. “Phì!” Nhiếp Kỳ Phong khịt mạnh một tiếng, không hề tỏ ra sợ hãi, hắn nói với Dung Anh: “ Dung Anh, Mộc Lâm Thâm là một kẻ lừa đảo. Anh, anh trai em, và Lão Lý đều bị y bán đứng… y tiếp cận em là có mục đích khác… Đừng ở bên cạnh y, y là một con sói đấy. Chính y đã đẩy anh vào tình cảnh này… Tránh xa y ra, càng xa càng tốt, đừng ở cùng y nữa … Ha ha ha… Nhìn xem, ngay cả mấy tên cảnh sát này cũng bị dọa sợ rồi, hahaha…”

Nhiếp Kỳ Phong gào thét, lập tức bị cảnh sát xông vào khống chế rồi khiêng đi, Dung Anh đứng sững tại chỗ, không dám tin vào điều mình nghe thấy, bàng hoàng, chết lặng. Dung Anh không nhớ mình đã ra khỏi nhà giam như thế nào, cũng không nghe thấy quản giáo và cảnh sát nói gì bên tai cô, mọi thứ xung quanh cô dường như xa xăm hư ảo. Vừa bước ra khỏi cổng, cô vội vàng bấm số điện thoại, khi cuộc gọi được kết nối, cô đưa điện thoại lên tai nhưng đột nhiên lại im lặng, không biết phải hỏi gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận