Nội Tuyến

Chương 610: Kinh biến vô thanh. (4)

“ Mẹ nó, Tiểu Mộc, mày đứng lại cho tao, không phải mày nói sẽ dẫn tao đi tìm cảm giác mạnh à? Mày còn bảo sẽ giúp tao tìm lại vợ mà? Rồi còn dạy tao đi ngủ với vợ người khác nữa… Mẹ kiếp, sao lời mày nói lại chẳng có lấy một chữ là thật thế? Này, tao nói cho mày biết, không dẫn tao theo thì mày đừng hòng đi.” Như Hoa tức giận hộc tốc đuổi theo, rốt cuộc túm chặt được Mộc Lâm Thâm, hét lớn trong hành lang bệnh viện:

Con mẹ nó chứ, thằng này điên thật rồi, tình cảnh này khiến Mộc Lâm Thâm lúng túng, xung quanh đang nhìn kìa, gặp phải thằng điên như vậy, y hết cách chỉ đành nói xuôi theo Như Hoa: “Được, được, đi nào… Tao vẫn chưa nghĩ xem sẽ đi đâu nữa.”

“ Vậy thì nghe tao, chỗ nào xa thì mình đi tới đó, dù sao tao cũng không muốn ở đây nữa.” Như Hoa kiến nghị:

Lời nói này thật sự rất hợp với tâm ý của Mộc Lâm Thâm, y không nói thêm lời nào, vội vàng chạy ra cổng bệnh viện, chặn một chiếc xe lại, lên xe rồi chỉ nói một câu: “ Đến sân bay!”

Thật đúng là một chuyến lữ hành ngẫu hứng, nói đi là đi, chẳng mấy chốc bọn họ tới sân bay rồi, lúc này Mộc Lâm Thâm mới phát hiện, đồ của mình đều để ở nhà hoặc chỗ Dung Anh, trên người ngoài mấy đồng tiền lẻ ra thì chẳng còn gì. May mắn là người anh em Như Hoa từ sau khi làm ăn thất bát, lo lắng bị siết nợ bất kỳ lúc nào, nên luôn mang theo toàn bộ tài sản trên người, thằng ngốc này vậy mà khôn, đề phòng trước rồi, có cả tài khoản ngân hàng nước ngoài luôn, còn chưa bị sờ gáy. Thế là vé máy bay cũng do hắn chi trả bằng thẻ, đã đi là phải đi xa nhất, không tốn nhiều thời gian bàn bạc, bọn họ quyết định mua vé tới tận Urumqi, nơi cực bắc xa xôi. Tất cả xong xuôi rồi, hai người chen chúc qua khu vực an ninh ở sảnh đông đúc, chỉ còn đợi lên máy bay là đi luôn, hành lý tới nơi rồi tính. Mộc Lâm Thâm lòng chất chứa tâm sự, đứng ngồi không yên, chợt nhận ra rằng Như Hoa lại tỏ ra vô cùng hào hứng. Y không nhịn được bèn mỉa mai: “Như Hoa, với số nợ mà mày vay thế chấp, mày tưởng trốn thoát dễ vậy sao? Số tài khoản ngân hàng mày che giấu sớm muộn gì cũng bị moi ra hết.”

“ Mấy kẻ mắc nợ chẳng phải đều sống qua ngày, trốn được lúc nào hay lúc ấy sao? Khỏi dọa tao, tao chưa ký tên, xem bọn chúng dám bán nhà của tao không.” Như Hoa mạnh miệng đáp lại, vấn đề trong lòng hắn chỉ có hai điều, nhà và vợ, mà cả hai thứ này sắp sửa không còn thuộc về hắn nữa. Mộc Lâm Thâm lắc đầu:" Vô ích thôi, ngân hàng có thể xin lệnh tòa, cưỡng chế thi hành."

Như Hoa nổi giận, mắng y: “Mẹ kiếp, mày cố tình gây khó dễ cho tao phải không? Tao vừa mới mua vé máy bay cho mày xong, giờ mày lại muốn đẩy tao vào cảnh phá sản ly dị phải không?”

" Không, ý tao là mày trốn tránh không phải là cách hay đâu."

" Rắm chó, thế mày tránh cái gì?"

Câu nói này khiến Mộc Lâm Thâm ngẩn người, đúng vậy, đang nói người khác, nhưng bản thân mình thì có trốn thoát được không? Y ngơ ngác suy nghĩ, từ chỗ mang lòng áy náy dùng lời nói dối để an ủi, rồi từ những lời an ủi dối trá lại chuyển sang những lời đường mật. Y không biết từ khi nào mình đã sa vào vũng lầy này, bây giờ trong lòng lại cảm thấy một nỗi khủng hoảng bất an khó diễn tả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận