Nội Tuyến

Chương 529: Không từ mà biệt. (3)

" Hì hì, Nhiếp ca, anh cho em mượn chút tiền đi, tiền đổ xăng của em sắp hết rồi, cái xe của em uống xăng như uống nước ấy … Hay là đem xe của em thế chấp cho anh, không phải anh cho vay nặng lãi sao, lãi suất bao nhiêu?" Cô gái hỏi, cái kiểu hỏi ấy lại Nhiếp Kỳ Phong xấu hổ không thôi, dứt khoát không để ý đến cô nữa:

Dây dưa không được, cô gái kia liền giở trò xấu, nằm lăn ra đó ăn vạ, hai chân đập lên hồi trên ghế:" Anh mà không cho tiền là em không đi đâu đấy."

" Vậy để anh gọi điện thoại cho anh trai em, anh ấy nói cho em, anh sẽ cho em." Nhiếp Kỳ Phong làm bộ muốn gọi điện thoại, cô gái tức thì sợ hãi liền bật dậy, chạy lên giật lấy điện thoại, Nhiếp Kỳ Phong cười nhìn cô nói: “Hì hì, lại muốn quịt nợ ở chỗ này cho anh trai em trả phải không? Anh nói Anh Tử, em cũng lớn tuổi rồi, tự mình không tìm việc đàng hoàng mà làm đi, suốt ngày đánh bạc, nói nữa thì tay em thối như vậy, thắng được sao?”

" Ôi, Nhiếp ca … anh cứu em với, em thật sự hết tiền rồi, em phải làm sao đây, em ngại xin anh trai em lắm …" Anh Tử quấn lấy, hai cánh tay ôm lấy Nhiếp Kỳ Phong, vừa làm nũng vừa ăn vạ:

Nhiếp Kỳ Phong bị làm phiền đến hết cách, đứng dậy, kéo cô ngồi xuống chỗ của mình rồi nghiêm túc nói: “Nói không cho là không cho, em tự tìm cách đi… Anh làm sao cho em được, anh trai em biết được, anh lại mang tiếng xấu."

" Anh không cho chứ gì?" Anh Tử nổi giận:

" Dứt khoát không cho." Nhiếp Phì Phong miệng thì nói thế nhìn cái mặt hắn sắp bị khuất phục rồi:

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, Nhiếp Kỳ Phong gọi vào đi, Mộc Lâm Thâm vừa mở cửa ra chưa kịp nói gì, Anh Tử thấy chuyện sắp thành tới nơi thì có người phá ngang chuyện của mình thì chỉ tay ra ngoài quát:" Cút."

Mộc Lâm Thâm chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, vừa mới đi vào bị người ta đuổi, nếu là trước kia y rất lịch sự với nữ nhân, chứ bây giờ à, vừa nhìn cách ăn mặc biết ngay không phải con gái nhà lành, chẳng nể nang gì, buột miệng nói:" A, con mẹ nó, con mụ đánh đá này ở đâu ra thế?"

Anh Tử sững sờ, không biết bao lâu rồi chưa có ai dám dùng giọng điệu ấy với mình, tuy trước mặt là một soái ca đấy, nhưng tới chỗ này thì chẳng phải loại tử tế, cô vỗ bàn đứng dậy đi tới:" Cái gì, anh vừa nói cái gì hả?"

" Ái chà, cô em thiếu tự trọng muốn nghe lại lần nữa phải không?" Mộc Lâm Thâm vừa nói vừa để ý quan sát xung quanh, thấy Nhiếp Kỳ Phong đang cười trộm, không định can dự, hiển nhiên đây là thứ phiền toái của hắn:

Bất quá thứ phiền toái này thật không dễ đối phó, cô nàng nhìn xinh đẹp đáng yêu, nhưng tính tình không phải dạng vừa, chạy xông xộc lên, vung tay liền tát. Không ngờ Mộc Lâm Thâm vô dụng như thế, quay đầu bỏ chạy ngay, Anh Tử đuổi theo: “Thằng chết tiệt kia, mày đứng lại cho bà … dám mắng bà cô à?"

" Cô là con điên nào thế, dám tới công ty làm loạn ... Đại Mễ, Nhị Đậu, chặn cô ta lại cho tôi." Mộc Lâm Thâm chạy xung quanh bàn quát lớn:

Ai ngờ tiếng kêu này lại không có hiệu quả, Đại Mễ, Nhị Đậu mấy ngày qua coi Mộc Lâm Thâm như thần minh, bảo sao nghe vậy mà lúc này lại căn bản không dám động đậy, hơn nữa còn đứng sát vào góc tường, như sợ không may bị người ta chạm vào.

Mộc Lâm Thâm bấy giờ mới hiểu ra, lần ra mặt này sợ là sai lầm rồi, chọc phải người không nên, cô em này hẳn là có thật phận. Cô gái kia hung hãn vô cùng, vung bàn phím liền đập, cầm khung đựng tài liệu liền ném, chớp mắt một cái liền làm cho công ty chó chạy gà bay, không ai dám cản.

Đuổi nhau một lúc, Anh Tử rốt cuộc lại một lần nữa chặn được Mộc Lâm Thâm, cô ta tung chân đá luôn, đá Mộc Lâm Thâm ôm mông nhảy loạn. Khi cô ta đá lần nữa, Mộc Lâm Thâm không để ý hình tượng nữa, trơn tuột cúi người chui xuống gầm bàn, vừa chui thì tránh được, cô nàng lại đá hụt trượt chân, bịch một tiếng ngồi xuống đất, tức giận kêu ầm ĩ, đau đến hai mắt nước mắt chảy ròng ròng, tức tối nói: “ Các người hợp nhau ức hiếp tôi… Vương bát đản, mày là vương bát đản…”

Nổi cơn tam bành rồi, Anh Tử cởi giày cao gót, bốp bốp bốp đập Mộc Lâm Thâm, Mộc Lâm Thâm vất vả lắm mới thoát thân được, chui đến cửa trước liền chuồn vào hành lang, Đại Mễ Nhị Đậu khẩn trương đi theo ra, ba người cùng nhau chạy trốn.

Kịp thời chui vào thang máy đóng cửa lại trước vẻ mặt giận dữ của cô gái kia, Mộc Lâm Thâm ôm ngực thở dốc, y còn chưa hết sợ:" Con điên đó là ai thế?"

" Địt mẹ, đại ca, anh dữ thật đấy, ngay cả cô ta mà cũng dám chọc vào." Đại Mễ khiếp đảm:

Nhị Đậu thúc giục:" Đúng thế đại ca, lần này anh gây họa rồi, mau mau chạy đi."

" Ê, rốt cuộc là ai thế?" Mộc Lâm Thâm hoang mang:

" Là em gái của ông chủ của ông chủ đấy." Đại Mễ trả lời:

" Sao?" Mộc Lâm Thâm chưa hiểu:

" Thì là trên Nhiếp ca còn có ông chủ nữa, cô ta là em gái của ông chủ đó, cô ta ăn chơi khiếp lắm, tiêu tiền như nước ấy, thường tới đây đòi tiền, nhưng không bao giờ trả, ngay cả Nhiếp ca cũng rất chiều cô ta." Nhị Đậu giải thích:

" Ôi thôi, hỏng rồi, tôi còn tưởng Nhiếp ca không muốn đối phó với nữ nhân, có nghiêm trọng không?" Mộc Lâm Thâm hỏi:

Hai người kia đồng loạt gật đầu, vấn đề rất nghiêm trọng:

" Nói với Nhiếp ca, lão tử không làm nữa, tránh sau này bị cô ta báo thù, tôi chọc không nổi thì chẳng lẽ không tránh nổi à?"

Rời khỏi thang máy thì Mộc Lâm Thâm đã cởi áo vest ra, ném di động vào lòng Đại Mễ, Nhị Đậu, kiếm được lý do không thể bắt bẻ để chuồn khỏi cái chỗ này, vừa mới rời cổng đại sảnh, thấy chiếc taxi vừa mới thả khách xuống, liền nhảy ngay lên giục lái xe chạy gấp.

Nhìn qua gương chiếu hậu, Mộc Lâm Thâm nhìn thấy chiếc Ferrari đỏ chót, loại đã được độ, xe như vậy không nhiều, y chỉ mới thấy một cái thôi.

Đúng rồi, Mộc Lâm Thâm nhớ ra rồi, là cái lần đó đi chơi với Nhạc Tử trước khi bị bắt vào bệnh viện tâm thần, hai người bọn họ đã thấy chiếc xe này, khi đó cả hai người bọn họ đều xấu hổ không dám bắt chuyện với người ta. Thật đáng tiếc, mỹ nữ cao ngạo lạnh lùng tưởng chừng không với tới được trong ấn tượng của y, chân tướng lại làm người ta thất vọng thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận