Nội Tuyến

Chương 329: Bước chuyển ngoặt bất ngờ. (3)

Ngày 30, cục trưởng cục điều tra hình sự thành phố, Trịnh Khắc Công, bắt đầu một ngày làm việc mới, vẫn bận rộn đủ thứ việc giấy tờ như mọi khi. Nào là ký duyệt các văn bản được chuyển giao, nào là ký báo cáo các loại hóa đơn thanh toán, rồi lại xem báo cáo tình hình vụ án ngày hôm trước, còn có cả số liệu tăng giảm tỷ lệ phát án của các khu vực. Mỗi ngày bắt đầu, ngồi ở vị trí lãnh đạo này, ông đều có chút thấp thỏm lo âu, luôn sợ một vụ án đột phát nào đó khiến người ta ấy kinh hồn bạt vía. Không lúc nào để người ta sống yên, giấy tờ mới ký được một nửa thì tiếng điện thoại gấp gáp vang lên, là điện thoại từ cục công an thành phố, ông nhận máy, trò chuyện với cục trưởng Vương. Vẫn là thế, lại hỏi tới vụ án Vương Tử Hoa, Khang Tráng, đến mức ngày hỏi ba lần rồi, nếu có tin tức họ báo ngay chứ che giấu làm gì, hỏi nhiều cũng vô ích. Ông ta đành dùng những lời lẽ chung chung đối phó, đặt điện thoại xuống lại tiếp tục ký tên, nhưng lại không tìm thấy bút đâu cả, tìm nửa ngày trời không thấy, quái lạ đi đâu mà mất được cơ chứ. Cấp dưới đang đợi ký tên nhắc:" Cục trưởng Trịnh, không phải bút ở ngực áo của anh sao?"

À, đúng rồi, vừa xong nghe điện thoại nên vô thức gài bút vào ngực áo, ông ta bực dọc lấy bút ra, ký xoèn xoẹt vài cái, điện thoại lại kêu. Thời gian này cứ có điện thoại là Lão Trịnh lại chột dạ, không phải cục công an thành phố thì sở tỉnh, không thì là kỷ ủy, suốt ngày gọi điện thoại thúc giục, ông ta thực sự dùng hết vốn từ đối phó bao năm rồi. Ồ, là điện thoại của Thân Lệnh Thần, ông ta vội vàng nhắc máy lên, hỏi ngay:" Phó chính ủy Thân, từ lúc tôi đi làm tới giờ đã nhận liên tiếp mấy cuộc điện thoại thúc giục phá án rồi, rốt cuộc anh có làm được không, thực sự nếu không được tôi sẽ nhận sai, chúng ta lên tỉnh mời người ... Hả? Anh nói thật à?"

" Thật, tôi có phát hiện trọng đại, mặc dù không đủ để bắt nghi phạm, nhưng trả lời lên bên trên thì không thành vấn đề." Trong điện thoại, Thân Lệnh Thần nói:

" Được, anh đợi tôi, tôi tới ngay bây giờ."

Cục trưởng Trịnh ném luôn điện thoại, kỳ tên cũng miễn luôn, đội mũ cảnh sát lên đầu, đứng dậy một cái là đi nhanh như có báo cháy vậy ... " Chà chà ... Vất vả rồi, các đồng chí vất vả rồi."

Xe đi một mạch tới đại đội hình sự số mười, xuống xe một cái, cục trưởng Trịnh nhiệt tình bắt tay Thân Lệnh Thần và Hứa Phi, ra sức lắc mạnh, luôn mồm nói:" Đúng là chết người, nếu mà vẫn không có manh mối nào, cái ghế dưới mông tôi không còn vững nữa."

Hứa Phi nói đùa:" Lát nữa có khi làm anh kinh hãi ngồi không vững ấy chứ."

" Á à, khi tôi làm chi đội trưởng, cậu vẫn là cái thằng nhãi ranh, bây giờ lại dọa tôi rồi cơ đấy, tôi rất muốn xem xem, rốt cuộc là loại trộm gì, làm tôi sợ tới mức ngồi không vững." Tâm tình cục trưởng Trịnh tốt lắm, nói đùa với cấp dưới trước kia:

Hứa Phi không nói mà nhường cho Thân Lệnh Thần:" Đều là nhờ sự lợi hại của chính ủy Thân, tôi còn nghĩ đây là vụ án chết, chẳng còn hi vọng gì, ấy vậy mà anh ấy đào ra manh mối ... Hai mươi ngày qua bọn họ không ngủ một giấc đầy đủ."

Lời này không phải khoe công, đến cục trưởng Trịnh còn áp lực tới mất ngủ, nói gì tới cấp dưới, xưa nay áp lực luôn là tầng tầng đè xuống mà:" Nói đi, sao moi ra được manh mối thế?"

" Do cấp dưới của anh khôi phục lại được quá trình gây án, đang chuẩn bị báo cáo cho anh đấy." Thân Lệnh Thần cười nói:

" Anh nói hai đứa bọn chúng à?" Cục trưởng Trịnh ngạc nhiên hỏi, thấy Thân Lệnh Thần gật đầu, ông ta lại ra sức bắt tay hắn lắc lần nữa:" Thế thì phải cám ơn anh nhiều lắm, hai đứa bé đó được theo anh là may mắn cho bọn chúng."

" Tôi không dám nhận công, là do hai đứa bọn chúng tìm ra, còn được đội trưởng Hứa công tác tỉ mỉ vất vả, do anh ấy dẫn người làm. Có điều chúng ta cũng không nên cao hứng quá sớm, đây chỉ là một manh mối có hiềm nghi rất lớn mà thôi, cách mục tiêu còn một quãng nữa." Thân Lệnh Thần khiêm tốn nói:

Điều này khiến những người đi cùng cảm thấy thiện cảm hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận