Nội Tuyến

Chương 462: Lời nói như sấm sét. (1)

Ken két ... Ken két ... Âm thanh từng cánh cửa sắt mở ra rồi lại đóng vào liên tục phát ra. Thân Lệnh Thần xách theo túi đồ, chậm rãi bước theo sau cảnh sát trại giam, đồ đạc đã được kiểm tra, bên trong chỉ có chút thức ăn mà thôi. Lần thăm tù này là một ngoại lệ đặc biệt, có lẽ cũng là lần đầu tiên và cuối cùng, để hắn giáp mặt trực diện với Du Tất Thắng, ông ta sắp phải ra hầu tòa. Loảng xoảng ... thêm cánh cửa sắt mở ra, Du Tất Thắng, bị còng tay chân, ngồi nhàn nhã trên chiếc giường bê tông, đang thản nhiên gãi chân. Ông ta ngẩng lên, tò mò nhìn Thân Lệnh Thần. "Theo quy định, anh có năm phút." Viên cảnh sát trại giam nói, từ giờ đến khi tuyên án, phạm nhân loại trọng tội như thế này sẽ bị cách ly hoàn toàn. Hắn đứng ngay cửa, cảnh giác theo dõi như thể đối diện với một tên tội phạm nguy hiểm tột độ. Thân Lệnh Thần đặt đồ xuống gần cửa, bước lại gần một chút, gượng cười nói: " Phòng riêng cơ đấy, hoàn cảnh không tệ nhỉ, Du gia."

" Đúng thế, tôi chưa bao giờ được nhàn nhã như thế này, ha ha ha." Du Tất Thắng ngoạc miệng ra cười:

Loại tâm trạng méo mó này, ngay cả Thân Lệnh Thần cũng không thể hiểu được, bị xiềng xích, ngày tàn đã gần kề, mạng chẳng còn bao lâu mà vẫn còn cười được, thật không dễ dàng gì. Thẩm Lệnh Thần mỉm cười nói: " Đúng là nhàn rỗi thật, có lẽ tôi còn không đủ tư cách đến quấy rầy anh... Cuối cùng, tôi có thể hỏi anh vài câu không?"

" Chậc, đừng khách sáo, cứ hỏi đi, cứ hỏi đi." Giữa Du Tất Thắng và Thẩm Lệnh Thần đã hình thành một sự ăn ý kỳ lạ, đến mức lời nói cũng bớt đi phần ngang ngược như cách ông ta đối xử với người khác:

" Phan Song Long cho tới tận bây giờ vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu khai nhận, chúng tôi đã đổi mấy đợt thẩm vấn viên rồi, toàn là người có kinh nghiệm, vậy mà không cậy miệng hắn được, tôi lấy làm lạ."

" Cậu lạ là sao một thằng ăn trộm lại cứng đầu đến như thế chứ gì?"

" Đúng thế."

" Vậy thì theo cậu là sao?"

" Chắc hẳn là còn ẩn chưa vụ án lớn hơn nữa."

Du Tất Thắng phát ra tràng cười dài, cười tới mắt híp lại, giơ ngón cái lên với Thân Lệnh Thần. Nhưng đừng hiểu lầm, ông ta chẳng nói gì hết, mà cái thái độ này anh cũng không thể biết là ông ta đang khẳng định tán dương, hay ông ta đang cười nhạo khen đểu. Sự giao lưu giữa cảnh sát và tội phạm không tồn tại cái chuyện chân thành thẳng thắn, cũng chẳng tồn tại chuyện nói là nói hết, đám người phạm tội đó, có vài bí mật đó sợ là mang vào quan tài cười trộm chứ chẳng nói cho cảnh sát, huống hồ nhìn cảnh sát gặp khó khăn, há chẳng phải là chuyện vui lớn trong đời người sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận