Nội Tuyến

Chương 567: Lại thấy bi kịch. (4)

Nhìn bộ dạng của Tôn Thanh Hoa, Đảng Ái Dân bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, một cảm giác bất an len lỏi trong lòng hắn, hắn từng vào bệnh viện tâm thần, thế nên mấy triệu chứng này hắn nhận ra, người này tới giới hạn chịu đựng rồi, có điên cũng chỉ là chuyện sớm muộn. " Gió thổi vỡ vỏ trứng, tiền mất người bình an, giám đốc Tôn, nghĩ thoáng một chút, anh chưa mất tất cả, chẳng phải vẫn còn anh em đây sao?" Nhạc Tử vừa vuốt ngực trấn an Tôn Như Hoa, vừa đảo mắt tìm nước, nhưng trong nhà bừa bộn đến mức chẳng thấy nổi một chai nào còn dùng được. Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Đảng Ái Dân ở bên cạnh, liền ra lệnh: "Còn đứng đực ra đó làm gì? Mau rót ly nước!"

"À… có ngay đây." Đảng Ái Dân tìm cốc nước khắp nhà, cái nhà này chẳng còn mấy thứ lành lặn, chén bát đều đập vỡ hết cả, nhìn bụi phủ lên cả bát vỡ là biết vỡ lâu rồi, chẳng ai thu dọn. Hắn hết mở tủ mở chạn, mở cả tủ lạnh, mãi mới tìm được cốc nhựa trông khả nghi, chẳng rõ từng đựng cái gì. Cốc tìm được rồi thì không có nước nóng, đành lấy tạm nước lạnh, nhưng vừa vào nhà vệ sinh vặn vòi nửa ngày trời không có nước chảy ra, mở nắp bồn cầu cạn khô, hắn sững sờ, cái nhà này ngay cả nước lạnh cũng không có! Lúc Đảng Ái Dân ngạc nhiên bước ra, Tôn Thanh Hoa thều thào, giọng yếu ớt: "Phí quản lý chưa đóng, nước điện bị cắt hết rồi… Nhà cũng sắp bị ngân hàng thu hồi luôn."

"Hả? Anh đem cả căn nhà đi thế chấp rồi à?" Nhạc Tử sững sờ, há hốc mồm, hắn biết Tôn Thanh Hoa thua lỗ trên TTCK, cùng lắm là thua lỗ thôi chứ, làm sao tới mức phải gán nhà như thế:

" Ha ha ha, không thể chấp, nhưng nợ tiết, bọn nó không còn cái gì để lấy nữa, thế nào chẳng đem cái nhà này đi phát mại … ông đây lại quay về thời khốn khó rồi! Ha ha ha…" Tôn Thanh Hoa cười điên dại, cười đến mức không thể kìm lại:" Nhạc Tử … Không, không, cậu không phải Nhạc Tử … Tôi đây mới là con mẹ nó kẻ đáng cười nhất! Ha ha ha ha—!"

Tiếng cười ấy vang vọng trong căn phòng hỗn độn, như vừa như khóc vừa như than, khiến người nghe sởn gai ốc. Nhưng sau cảm giác rờn rợn ấy, người ta lại bất giác cảm thấy bùi ngùi, điên đến mức này mà vẫn chưa xảy ra chuyện gì… Đúng là không dễ dàng gì. "Đừng nói gì nữa… đi thôi, về nhà tôi!" Nhạc Tử thấy để Tôn Thanh Hoa ở một mình, thế nào cũng xảy ra chuyện bất trắc, kéo hắn lên chân thành nói: " Giám đốc Tôn, tiền chỉ là đồ bỏ, xài hết thì kiếm lại! Lúc tôi nghèo rớt mồng tơi, anh đâu có coi tôi là người ngoài, giờ anh sa cơ, tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn đúng không, nên không cần phải khách khí với tôi … Đi nào! Chẳng phải chỉ là trắng tay sao? Mình làm lại từ đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận