Nội Tuyến

Chương 387: Có gì mà phải thẹn. (1)

" Đây chính là bạo lực trên mạng, thế giới đa nguyên, không phải là một loại quy tắc nào phát huy tác dụng."

Sáng hôm sau, Mộc Lâm Thâm chở hai huynh đệ Hồ Lô lái xe chầm chậm ngang qua Vọng Hải Lâu, tấm biển “đang sửa chữa, tạm ngừng kinh doanh” đã được dựng lên, Đại Hồ Lô chụp một tấm ảnh, nếu như trước đây là sùng bái thì bây giờ đã là mù quáng, một kiểu mù quáng cuồng nhiệt, hắn đưa điện thoại cho Mộc Lâm Thâm và gọi: ‘Mộc gia…'"

" Đừng dùng cách xưng hô này, anh gọi tôi là Tiểu Mộc cũng được, huynh đệ ta ngang hàng với nhau, thế giới này vốn đã bất công rồi, giữa huynh đệ lại không có công bằng thì còn ý nghĩa gì nữa." Mộc Lâm Thâm nói câu này là thật, y chưa từng có ý định làm ông trùm gì đó:

" Được, được, Mộc ..." Đại Hồ Lô lĩnh hội tư tưởng của Mộc Lâm Thâm, nhưng bảo hắn gọi là Tiểu Mộc thì hắn không có cái dũng khi đó, đây là do tâm lý sùng bái mà ra:" Mộc ca, à, đại ca ... Hình như tôi hiểu rồi, làm cho nên này đóng cửa, thì mấy nhà khác có phải dễ xử lý hơn phải không?"

Mộc Lâm Thâm xúc động lắm, không ngờ có ngày Đại Hồ lô khai khiếu, không uổng công y chỉ bảo:" Đương nhiên rồi, giết gà dọa khỉ, ai dám không nghe."

Nhị Hồ Lô sán tới:" Mộc gia, à không, đại ca, chẳng may bọn chúng nóng máu lên, cũng đánh chúng ta một trận thì sao? Nhạc Tử còn đang nằm bệnh viện kia kìa."

" Cứ để hắn tiếp tục làm thì rồi cũng có ngày hắn gặp họa thôi. Làm người xấu thì cũng đừng làm tới cùng hiểu chưa? Ví dụ như chúng ta tống tiền mấy đứa đi mua dâm ấy, ba năm trăm tệ thì chúng ngậm bồ hòn làm ngọt cũng đưa thôi, nhưng nếu anh đòi ba năm ngàn tệ thì rất có thể chúng sẽ báo cảnh sát, còn dám tống tiền ba năm vạn tệ thì chắc chắn chúng sẽ liều mạng với anh." Mộc Lâm Thâm dạy bảo:" Làm cái việc này, khó nhất chính là khống chế lòng tham, không khống chế được thì Nhạc Tử chính là bài học."

" À, tôi hiểu rồi, nước nhỏ chảy lâu, không tham mới lâu dài, Qua ca cũng thường nói với chúng tôi như thế, bảo chúng tôi chỉ được dọa người ta, đừng đánh thật." Đại Hồ Lô nhớ ra:

" Ôi, không biết Qua ca thế nào rồi nhỉ?" Nhị Hồ Lô chợt nhớ tới người cũ, ngữ khí có thấy hắn quan tâm thực sự:

Mộc Lâm Thâm trầm ngâm, chuyện này làm rối loạn hết kế hoạch, thực sự phiền phức:" Tôi hỏi này, Qua ca đối xử với các anh thế nào?"

" Không tệ, lúc nào cũng tới đồn đón chúng tôi ra." Đại Hồ Lô nói:

" Thực sự tốt lắm, anh ấy đưa chúng tôi về từ ga gàu." Nhị Hồ Lô bổ xung:

" Ừ, vậy thì làm người không thể quen gốc, nếu có tin tức gì vè Qua ca, chúng ta đón anh ấy về, có tiền rồi thì nuôi anh ấy, à bây giờ chúng ta cũng có đầu bếp nấu cơm cho Qua ca, mấy bà chị kia cũng không phải loại gái hoang, làm ủ giường cho Qua ca đi." Mộc Lâm Thâm cười gian:

Không ngờ một câu vô tâm của y lại khiến nhị ngốc nói tới chuyện cũ, Đại Hồ Lô cười ha hả:" Qua ca mà còn cần chúng ta nuôi hay sao, cái quán bar của anh ấy là thứ lỗ vốn, căn bản là trưởng kiếm được tiền ... Dù sao thì trước khi cậu tới, chỗ đó chẳng kiếm được tiền."

" Không thể nào, không kiếm được tiền thì Qua ca mở quán bar, nuôi bao nhiêu người như thế là để làm sự nghiệp từ thiện, chuyên thu nhận nhân viên ba không ba không các anh à?" Mộc Lâm Thâm không tin:

" Chuyện này ..." Đại Hồ Lô khó sử, sau đó liền nói thẳng luôn:" Đại ca, anh không biết đâu, Qua ca không dựa vào bán dâm kiếm sống, dựa vào cái gì thì anh có biết không?"

" Làm sao tôi biết ..." Mộc Lâm Thâm nói tới đó nhớ ra một chuyện:" À, khoan khoan, tôi biết rồi, bán người chứ gì?"

Nhị Hồ Lô giật mình suýt nhảy dựng lên:" Ôi mẹ tôi, làm sao anh biết."

" Phan ca chẳng phải là người dẫn đường sao, chuyên tới chỗ Qua ca kiếm người có nền tảng tốt làm trộm chứ gì?" Mộc Lâm Thâm thấy chẳng có gì khó đoán:

" Xem xem, như thế mà cũng bị đại ca nhìn một cái là ra ngay được." Nhị Hồ Lô xuýt xoa mãi:

" Xem ra không phải chuyện tốt lành gì rồi, Phan ca với Qua ca, Mã gia, Mao ca, sao tự nhiên biến mất hết vậy?" Đại Hồ Lô buồn bã nói, dù bây giờ sống không tệ nhưng hắn vẫn thích tân thôn Thương Cơ:

Nhị Hồ Lô đáp lời: "Chắc chắn là vào trong đó rồi, nghĩ cũng vô ích, biết đâu chừng đến lượt mình cũng phải vào đó mà làm bạn tù."

" Cút con mẹ mày đi, chỉ có mày vào chứ tao không vào đó đâu."

" Cái đó không phải do anh quyết, ăn tới béo như thế này rồi, đợi tới khi cảnh sát truy đuổi, anh chạy thế nào được?"

Hai huynh đệ Hồ Lô lại quay sang chửi nhau, sau đó bắt đầu tát nhau, Mộc Lâm Thâm không khuyên can nữa, chính vì đánh chửi nhau mà hai người này mới thành thứ tình cảm giọt máu đào hơn ao nước lã, không phải anh em ruột mà còn thân hơn anh em ruột.

Không lâu sau xe tới nhà hàng thứ hai, tên Xuyên vị lâu Duyệt Khách, xem ra chuyện tống tiền vẫn cứ tiếp tục.

Nhưng vừa mới xảy ra chuyện của Nhạc Tử, cho nên hai huynh đệ Hồ Lô nhìn Mộc Lâm Thâm trông mong, cuối cùng thấy y định đi, nhất tề ngăn lại, Đại hồ lô xúc động nói:" Đại ca, chuyện này không thể để anh đích thân xuất mã được, nguy hiểm lắm."

" Đúng đấy, khi đánh nhau huynh đệ chúng tôi chịu đòn tốt hơn đại ca." Nhị Hồ Lô vỗ ngực:

" Hai người các anh nghĩ tôi là loại người bất nghĩa, để mặc huynh đệ gặp nguy hiểm chắc? Hôm qua Nhạc Tử bị đánh, tôi đã rất áy náy rồi, hôm nay nhất định phải là tôi đi, không nghe lời đại ca hả? Tránh ra." Mộc Lâm Thâm nghiêm giọng dạy bảo hai người một hồi, hai người kia không dám cãi lời, tuy rất không tình nguyện nhưng cũng cảm động mà tránh đường.

" Đại ca thật là nghĩa khí, còn nghĩa khí hơn Lão Qua nữa, Lão Qua cùng lắm chỉ là bạn bè thôi, Mộc thiếu gia mới là huynh đệ." Đại Hồ Lô cảm khái:

" Anh không thấy rằng là do chúng ta ngốc, không biết ăn nói nên đại ca không cho đi à?" Nhị Hồ Lô thấy hình như có gì đó sai sai:

" Ngậm cái mồm thối của mày vào, mày không nói cũng không ai bảo mày câm đâu." Đại Hồ Lô mắng:

Lần này hai huynh đệ không chửi nhau mà đều khẩn trương vào nhà hàng, cái chuyện tống tiền này bọn họ cũng biết, một là dọa, hai là lừa, ba là ăn vạ, phải người hung hãn như bọn họ đi mới được, chứ cái bộ dạng ai cũng có thể bắt nạt của Mộc gia, thực sự làm người ta lo lắng ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận