Nội Tuyến

Chương 404: Đêm khuya gió lạnh. (9)

Ngũ ca không để tâm, ngẩng đầu ra hiệu về phía hai thiết bị điện tử đặt trên bàn trà, nhìn đồng hồ, đã hơn hai tiếng trôi qua, hắn châm biếm nói: " Tôi phải đích thân xác nhận xem, rốt cuộc ai đứng sau bọn chúng, và phải xác nhận xem bọn chúng có phải là những kẻ bội tín bội nghĩa hay không, để tôi khỏi phải cảm thấy áy náy về hành động của mình."

Lời này rất thâm sâu, hơn nữa Ngũ ca luôn là một người rất có nguyên tắc. Nhiếp Tử và Lão Qua rõ ràng không hiểu, hắn nhìn chằm chằm vào thiết bị điện tử, chậm rãi giải thích: " Chim sắp chết, tiếng kêu ai oán, người sắp chết, lời nói thiện lương… Một người chỉ khi tuyệt vọng đến cực điểm, mới có thể bộc lộ bộ mặt thật của tâm hồn mình … Nói đơn giản, bình thường bất kể vẻ ngoài hào nhoáng hay rách rưới cũng đều chỉ là bề ngoài, cho đến giây phút lâm chung, anh vĩnh viễn không biết, linh hồn một người là cao thượng hay hèn hạ, là dũng cảm hay hèn nhát …’"

Nói đến đây, trước mắt hắn chợt hiện lên hình ảnh Hắc Cương cầu xin và vẻ mặt dữ tợn của Tiểu Mộc. Đúng vậy, đó là hai bộ mặt, hoàn toàn khác biệt so với nội tâm của họ. Bọn họ cứ vậy ngồi uống rượu, không ai nói thêm gì nữa, cho đến khi trong thiết bị điện tử vang lên tiềng xè xè, sau đó truyền ra giọng của Hắc Cương. "…A lô, a lô… đội trưởng Trần… đội trưởng Trần đấy ạ… Tôi, tôi, tôi là Từ Cương, bọn chúng muốn giết tôi… Vâng vâng… là Lão Qua, những người khác tôi không biết … Ngũ ca xuất hiện rồi, ngay tại bến tàu Thượng Hải, vừa mới lên thuyền không lâu. Các anh mau đến cứu tôi với… đội trưởng Trần, tôi là người của anh mà, không thể mặc kệ tôi sống chết được chứ? Nhà tôi còn vợ con nữa, bọn chúng giờ biết là tôi báo tin rồi, chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu …"

Trong điện thoại vang lên tiếng khóc nức nở, trên mặt Ngũ ca lại nở một nụ cười bệnh hoạn, hắn nhẹ nhàng nói: " Đứa ngốc này, tự đánh giá mình quá cao rồi. Người cung cấp tin tức không được pháp luật bảo vệ, cảnh sát cũng sẽ không thừa nhận mày đâu."

Điện thoại cắt đứt, lại một tiếng gọi điện thoại khác vang lên, đoán chừng là Hắc Cương cũng đã đợi rất lâu, cảm thấy hy vọng sống mong manh lắm rồi, mới liên tục gọi điện cầu cứu. Lúc này, Ngũ ca đã quyết định, thản nhiên nói: " Cắt tín hiệu của hắn đi, loại người bội tín bội nghĩa này chết không đáng tiếc."

Nhiếp Tử nghe vậy liền gọi một cú điện thoại, thiết bị điện tử đang hoạt động đột ngột im bặt, chắc là đầu dây bên kia cũng bị ngắt kết nối. Ngũ ca, hoặc là Vũ ca không có phản ứng gì lớn, tay mân mê chén rượu không uống, trông như đang chờ đợi điều gì. Đúng rồi, người còn lại đâu rồi? Không thể nào không phát hiện ra chiếc điện thoại bị cố ý bỏ quên, cũng không thể cứ thế chờ chết trong tuyệt vọng chứ? Nhưng thời gian chờ đợi dường như cũng đã quá dài rồi. Nhìn đồng hồ, đã đến rạng sáng, ngay cả hắn cũng không thể kiên nhẫn được nữa, lạ lùng nói: " Thằng này có phải hơi ngốc không vậy, không lẽ không phát hiện ra điện thoại sao?"

" Không thể nào, tôi đã gửi tin nhắn vào di động của y nhắc nhở rồi." Nhiếp Tử nói:

" Nhưng đã đi ra biển lâu như thế, sao không có phản ứng." Ngũ ca gõ gõ thiết bị:

" Tôi thấy cậu ta không có vấn đề gì, còn trẻ, tuy lắm trò, nhưng không có nhiều mưu mô xảo quyệt. Hơn nữa còn có con mắt nhìn người rất tinh tường, nếu cảnh sát ai cũng có con mắt như vậy, e là chúng ta hết đường sống." Lão Qua đưa ra một lời nhận xét công bằng, nhưng tiếc là đã nhìn lầm người:

Nhiếp Tử vẫn lấy làm kỳ:" Một vị công tử phú nhị đại lại chạy tới ổ chó của chúng ta sao?"

" Chuyện này tôi có thể giải thích được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận