Nội Tuyến

Chương 299: Nhân tài mới xuất hiện. (4)

Nhắc tới vị đó, cả Quan Nghị Thanh và Quách Vĩ đều méo miệng, bảo đi tiếp xúc với Mã Ngọc Binh, chẳng hiểu sao lại thành đi kéo khách rồi. Điện thoại vừa thông, Thân Lệnh Thần liền hỏi ngay:" Này Mộc thiếu gia, đang làm cái gì đấy, có tiến triển gì không?"

" Vẫn chưa, tôi đang ở ngoài đường đây này, hiện tôi mới chỉ tiếp xúc được với tầng thấp nhất thôi, muốn tiếp xúc với cao tầng còn cần một khoản thời gian, đừng có giục." Ở phía bên kia điện thoại, tiếng người xe ồn ào, giọng Mộc Lâm Thâm rất vui vẻ:

Thân Lệnh Thần thì không sao vui nổi, hắn hạ thấp giọng xuống nói:" Tôi nói này Mộc thiếu gia, tôi trả tiền cậu làm nội tuyến để cậu đi dắt khách à? Tôi nói cậu có chút theo đuổi, có lý tưởng chút được không, đừng có suốt ngày làm mấy chuyện đó."

" Thế này là có theo đuổi lắm rồi đấy, ai bảo đi dắt khách thì không có tương lai tươi sáng chứ?" Mộc Lâm Thâm nói như tuyên ngôn cách mạng:

Quan Nghị Thanh nghe thấy cúi đầu cười khúc khích, Thân Lệnh Thần thì tức mình tắt cuộc gọi luôn. Sai hết cả rồi, đường lối sai, dùng người cũng sai luôn, giờ không biết phương hướng sắp tới thế nào nữa. Sai rồi, cả Mã Ngọc Binh cũng sai rồi. Khi mỗi ngày theo lệ chập tối tới công ty an bài xe ca đêm, tên thủ hạ hớn hở xách hai chai ngũ lương dịch loại cao cấp nhất đặt lên trên bàn hắn. Mã Ngọc Binh lòng ấm áp cười nói:" Có lòng rồi, còn khách khí với tôi cái gì chứ, hôm nay sao vậy phát tài à?"

" Không không, Mã ca, không phải em tặng anh đâu." Tên thủ hạ mặt hơn hớn:

" Thế thì ai tặng, nếu là thân thích bằng hữu muốn kiếm việc làm thì cứ tới là được, khách khí làm gì?" Mã Ngọc Binh phất tay, ở mặt này hắn đúng là rộng rãi, có khí chất dân giang hồ cũ:

" Anh hiểu lầm rồi, đây là quà tạ ơn của Lão Qua đấy, chiều nay anh ấy còn đích thân tới đây cơ."

" Lão Qua à? Tạ ơn nữa?"

Mã Ngọc Binh ngẩn ra, Lão Qua bị người ta chém què chân, trước kia là người cầm đầu mọi người, còn bây giờ à, thuộc về nhân viên nghỉ hưu của tổ chức rồi. Đừng nói là tạ ơn, Mã Ngọc Binh còn thấy mình nợ ân tình của người huynh đệ này cơ, hắn tò mò hỏi:" Đừng gây hồi hộp nữa, có chuyện gì nói rõ luôn đi."

Tên thủ hạ cười vui vẻ vô cùng:" Anh quên cái thằng tiểu bạch kiểm ngày hôm đó xưng là thân thích Du Tất Thằng muốn tới nương tựa anh à?"

" À, à, tôi nhớ ra rồi, nó tên là cái gì nhỉ ... Ấy, còn chưa bị bắt sao?" Mã Ngọc Binh nhớ tới thằng nhóc đó lại buồn cười:

Cái khu khách vực sạn Đôn Hoàng đó, sự nguy hiểm của nó chẳng chẳng kém chỗ nào của thế giới ngầm đâu. Cả một con phố tập trung nhiều khách sạn sầm uất, hàng ngày có du khách từ khắp nơi đổ về đây, mỗi ngày có bao nhiêu đội dân phòng, an ninh và công an chìm đến kiểm tra, thật ra cũng không ai đếm nổi. Ai cũng biết nơi đó có lợi nhuận, nhưng cũng hiểu rõ là rất nguy hiểm, nhất là mấy người ở tầng lớp dưới đáy như đám kéo khách, họ gần như chỉ là loại tốt thí, đồ tiêu hao nhanh thôi. Tên thủ hạ vẫn cười, Mã Ngọc Binh hứng thú hơn hẳn:" Vậy là có niềm vui bất ngờ hả? Có điều dù thế cũng bất ngờ thế nào được, đám gà trong tay Lão Qua thì cũng chỉ ở trình độ đứng đường vẫy khách thôi, làm gì có hàng cấp bậc cao đâu."

Hàng hóa chất lượng không tốt, thì đừng hi vọng kiếm được bao nhiêu, cao lắm chỉ đủ ăn đủ mặc thôi, không ngờ thằng thủ hạ đó lại cười càng tươi rói rói, bảo với Mã Ngọc Binh : “Em cũng nghĩ như anh đấy, không ai ngờ được Lão Qua lại vui đến vậy, anh không biết đâu, anh ta nhất quyết mời chúng ta... Anh ta nói người mà anh giới thiệu cho anh ta tuyệt thật, quá ngầu luôn.”

" Cái thằng mặt trắng đó thì làm được cái gì chứ?" Mã Ngọc Binh không tin:

" Anh không biết đấy thôi, thằng đó ngay ngày đầu đã kéo được 27 khách rồi." Tên thủ hạ nói chưa hết kinh ngạc:

" Hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận