Nội Tuyến

Chương 717: Trái tim bàng hoàng. (2)

"Thật sự không phải đâu, hôm đó chúng tôi tổ chức một chiến dịch lớn, cũng đang dụ bắt bọn bán tiền giả, cậu biết mà, lúc như thế đều phong tỏa, chặn liên lạc … nhưng cuối cùng không câu được gì, còn bị Khâu Quảng Hán cuỗm mất hơn ba mươi vạn tiền mặt." Đảng Ái Dân kể sơ qua chuyện hôm đó:

" Ồ các anh giỏi thật đấy." Mộc Lâm Thâm trào phúng, hóa ra do mình xui xẻo, thế này chẳng trách được ai:

Đảng Ái Dân mỉa mai: "Trình độ của cậu cũng khá đấy chứ, sao lại bị người ta tóm vậy? Cái miệng này của cậu lẽ ra có thể lừa được chúng không thành vấn đề mà."

" Chuyến này tôi đúng là xui tận mạng, chúng thậm chí chẳng buồn nghe tôi ba hoa, cứ thế đập cho một gậy vào đầu. Mẹ nó, anh bảo có trùng hợp không, đụng ngay phải thằng từ vụ án đa cấp ở tỉnh Thiểm Tây bị trục xuất về, lại còn chính là tên võ sư từ trường võ thuật Tháp Câu, lúc làm việc hành tôi như muốn chết." Mộc Lâm Thâm đau khổ nói:

Đảng Ái Dân cười đến run cả người, tên này đúng là xui đủ mọi đường. Mộc Lâm Thâm nhanh tay vẽ xong một bức tranh, nhét vào tay Đảng Ái Dân, nói: "Nhanh lên, xưởng in ở ngay đó, các anh hãy đi mà phá nó... Nhớ đừng để thiếu phần thưởng của tôi đấy."

"Nhìn con người cậu kìa, đã bắt đầu in tiền rồi, vậy mà vẫn còn coi trọng tiền thế à?" Đảng Ái Dân vừa nói, vừa lái taxi vào một khu nhà, sau khi xe vào, cửa lớn lập tức đóng chặt. Hắn chỉnh lại tai nghe, xác nhận bên kia chưa có động tĩnh gì, rồi quay đầu nói với Mộc Lâm Thâm: "Hai gã kia vẫn còn đang ngủ, cậu bảo xem, việc cậu chạy mất như thế là không hay đâu."

" Ê Ngốc đản, anh vừa thôi nhé, vụ này không đùa được đâu." Mộc Lâm Thâm không chơi:

" Hai thằng đó bị cậu lừa cho chóng cả mặt rồi, giờ vừa cho tền, vừa cấp gái, cậu còn sợ gì nữa." Đảng Ái Dân dụ dỗ:

"Chậc, anh còn chưa biết đâu, hai thằng này là làm việc riêng lén lút sau lưng ông chủ, trên xe hóa chất nguy hiểm mới là hàng lớn. Với những kẻ làm ăn lớn như thế, anh nghĩ tôi nên đi làm anh hùng chắc?" Mộc Lâm Thâm trợn mắt lên, trải qua không ít chuyện đen tối, nếu lúc trước còn chút tự tin khi đến Phong Lâm, thì bây giờ y bắt đầu hiểu rõ hơn về mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Đảng Ái Dân có cách suy nghĩ khác với người thường. Khi Mộc Lâm Thâm căng thẳng, hắn lại giơ ngón tay cái lên khen: "Xem này, cậu thậm chí đã đoán được cả tình tiết phía sau hậu trường rồi đấy... Nào, xem nhanh lên."

Nhét cho y máy tính bảng, Mộc Lâm Thâm lắc đầu:" Không xem, không xem, tôi đang chột dạ lắm."

" Rắm thối, cậu cùng lắm là thận hư chứ chột dạ cái gì, đã bao giờ cậu biết sợ đâu, cậu mà biết sợ thì đã không mò tới bọn chúng. Lần này tiền thưởng hơi bị to đấy, tôi thấy có khi phải tới trăm vạn."

" Mẹ nó, anh mới là thằng đánh rắm, cái đơn vị nghèo rách của anh, có mà trả tôi 100 vạn tiền giả ấy."

"Thật là, sao cậu lại cứng đầu thế này chứ, thật đấy. Cậu nhìn xem, bao nhiêu cảnh sát đang chờ lệnh của cậu để bắt đầu hành động đây... Vị trí hiện tại của cậu còn quan trọng hơn cả tổng chỉ huy ấy chứ. Cơ hội cứu rỗi xã hội này, cậu nghĩ chúng tôi không muốn tự mình làm chắc? Chúng tôi không thiếu người dám xông vào nguy hiểm … Nhưng trí thông minh không đủ mà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận