Nội Tuyến

Chương 114: Giả điên thoát hiểm cảnh. (3)

Ông chủ Hà đánh tới mệt thở hồng hộc, lâu rồi không vận động mạnh như thế, khó nhọc đi về phía ghế sô pha ngồi xuống. Mộc Lâm Thâm vội vàng rót cốc nước, chu đáo đưa ngay cốc tới bên tay, ông chủ Hà uống liền một hơi hết sạch, uống xong nhìn y sực tỉnh, phải rồi hai thằng khốn kia làm ăn không ra gì, ăn đòn không oan, nhưng nói cho cùng tội lớn nhất là ở thằng khốn này, làm sao có thể bỏ qua. Mộc Lâm Thâm tỏ vẻ ngoan ngoãn nói trước:" Ông chủ Hà, tôi luôn một lòng trung thành với tổ chức."

" Phun con mẹ mày rắm gì thế, mày chạy làm lão tử sợ chết khiếp biết không hả?" Hà Ngọc Quý đùng đùng nổi giận:

" Vậy càng chứng minh tôi một lòng trung thành mà, ông chủ xem, tôi cùng lắm là sợ quá chạy về nhà, tuyệt đối không tiết lộ bí mật của tổ chức. Bây giờ tôi đã về rồi, không phải ở bên làm chân chạy cho ông chủ đấy sao?" Mộc Lâm Thâm mặt thật thà như đếm, giọng vừa khẩn trương lại run run, đúng là người thấy phải thương, người nghe phải xót:

Ừ đúng thế, sợ hụt một phen, cứ tưởng chuyến này lực lượng tổ chức bao lâu bị đánh tan hết, giờ không sao rồi, ông chủ Hà nhớ ra, cảm giác không khác gì tưởng mất ví rồi, không ngờ là rơi ngay trong nhà, nhẹ cả người. Hơn nữa sự thực chứng minh, thằng nhóc này đúng là không đi báo cảnh sát tiết lộ bí mật tổ chức, y mà chạy thẳng tới đồn cảnh sát là xong hết rồi. Vẻ mặt Hà Ngọc Quý nhẹ nhõm hơn nhiều, khôi phục phong thái ông hủ, hừ một tiếng:" Mày đừng tưởng làm ra vẻ là tao sẽ không xử lý mày. Mày chạy làm cái gì hả? Tao có điểm nào bạc đãi mày không, muốn ăn gì có nấy, chỗ ở đàng hoàng, có người phục vụ, phụng dưỡng mày như cha mẹ, vậy mà mày còn chạy."

Đây là vấn đề quan trọng, tự tiện thoát ly tổ chức, dù là bất kỳ tổ chức nào cũng là chuyện không thể bỏ qua, không kiếm được lý do chính đáng vẫn ăn đòn không thiếu phát nào. Tại sao bỏ chạy? Hỏi đúng câu rồi, Trương Cuồng không lo, tổ chuyên án đã chuẩn bị sẵn câu trả lời cho Tiểu Mộc, mọi chuyện quay trở lại quỹ đạo rồi. Mộc Lâm Thâm mặt như đưa đám, rụt rè nói:" Ông chủ, tôi sợ lắm."

" Mày sợ cái gì chứ? Sợ cảnh sát à, mày có dính đến tiền đâu, lại không làm gì phạm pháp, sợ cái buồi, tao thấy là mày không muốn ở lại." Hà Ngọc Quý chửi mắng:

" Không phải như thế, tôi sợ là có điều khó nói, ông chủ Hà, ông không không biết tôi sợ hãi khổ sở thế nào đâu." Mộc Lâm Thâm mếu máo muốn khóc:

" Rốt cuộc là có chuyện gì?" Hà Ngọc Quý thấy thằng bé này trông tội nghiệp như thế, tò mò nổi lên, mà như thế là tâm thái bị người ta lặng lẽ di chuyển thao hướng khác:

Mộc Lâm Thâm như con chim sợ hãi chạy tới bên kia ông chủ Hà rồi mới chỉ Trương Cuồng:" Tôi sợ hắn."

" Hả, tao làm sao?" Trương Cuồng giật cả mình, trong kế hoạch làm gì có tình huống nào thế này, huống hồ thằng đó điên à, bày trò gì cũng đừng để hắn liên lụy vào chứ:

" Đúng, hắn làm gì mày?" Hà Ngọc Quý không hiểu ra làm sao cả:

" Hắn, hắn, hắn cứ ... Hắn cứ ... Cứ " Mộc Lâm Thâm bộ dạng hận thấu xương, nhưng lại sợ không dám nói, run bần bật, cứ như tiểu cô nương bị người ta ức hiếp vậy, đôi mắt đào hoa rưng rưng nước:

Chát! Chát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận