Nội Tuyến

Chương 401: Đêm khuya gió lạnh. (6)

Lão Qua dùng tay minh họa, từ từ kể lại những điều kỳ lạ trong đó, đầu tiên là tới trường dạy nghề lánh nạn, sau qua đó mà cài người vào nhà hàng, chụp lén, sau đó dùng những bức ảnh chụp lén đó để tống tiền, lần nào cũng trúng phóc. Điều khiến ông ta cảm khái nhất là, đám lưu manh chỉ biết lang thang ngoài đường, khi nào cần mới gọi, dưới tay y, đã thành công bắt đầu phạm tội có tổ chức

" Thằng nhãi đó có hơi tà môn, có điều tôi thích." Người còn lại nghe xong hết sức tán thưởng:

Tài xế suy ngẫm chốc lát, điếu thuốc cháy hết, hắn thuận tay búng mẩu thuốc đi:" Nền tảng không tính là thuần khiết, con trai của phú ông gia sản hàng trăm triệu, tôi không tin y có động cơ chạy ra đường kéo khách."

" Vậy thì sao đây, xử lý luôn cho gọn nhé?" Người còn lại hời hợt nói:

Lời này làm Lão Qua giật nảy mình, ông ta cẩn thận nói:" Vũ ca, anh đừng dính máu, với lại cái thằng nhóc đó tôi quan sát thời gian dài ở thôn Thương Cơ rồi, còn gài người theo cảnh y, thấy thực sự không giống người tiết lộ bí mật của chúng ta đâu."

" Nhân từ nhu nhược sẽ chết người đó, Phan Tử đã vào tù rồi, nếu còn mềm lòng, sớm muộn gì chúng ta cũng bị lật cả ổ." Tài xế nói, giọng không hề hung ác, lại còn mang theo nỗi buồn:

Hai người không nói nữa, đêm mưa giang hồ, cùng đường hết lối, gục ngã vỉa hè, đó là chuyện bình thường với nhân vật như bọn họ, có thể đi tới ngày hôm nay, có ai là không toàn thân thương tích, lệ chảy hai hàng. Đợi thêm một lúc lâu nữa, người tài xế vẫn cứ đi đi lại lại, cho đến khi ánh đèn của một chiếc xe khác tiến đến gần, hắn mới dừng lại, vẫy tay ra hiệu cho chiếc xe đó đậu vào bên bờ bến cảng, sau đó tắt đèn xe, thì thầm trong bóng tối một lát, rồi bắt đầu bận rộn. Hai thùng gỗ được đóng bằng đinh chắc chắn, được mở ra, bên trong trống rỗng, bị đặt xuống đất. Hai người bị bịt đầu bị lôi ra, bị ấn xuống quỳ rồi bị giật mũ trùm đầu, hiện ra chính là Hắc Cương đã sợ đến tái mét mặt mày. Người còn lại không ngoan ngoãn, không quỳ, bị người sau lưng đá một cái liền chửi mắng:" Lão tử không quỳ trời không quỳ đất, chúng mày cút đi, làm gì thì làm nhanh chút, lão tử mệt rồi."

Kẻ vừa rồi còn huênh hoang kia đã nhận một kết cục không mấy tốt đẹp, bị một cú đá mạnh từ phía sau, rồi lãnh thêm vài cú đấm như trời giáng, đau điếng người ngã phịch xuống đất. Mộc Lâm Thâm nhìn thấy ánh đèn pin chiếu vào mặt Hắc Cương, giật mình kinh hãi, chẳng lẽ định xử lý cùng luôn à? " Đại ca, đại ca tha mạng ... Em chạy trước chạy sau cho Mã gia nhiều năm ... " Hắc Cương quỳ xuống cầu xin, cái thằng to xác, là nhân vật cực kỳ lợi hại trong mắt huynh đệ Hồ Lô vậy mà nửa điểm phản kháng cũng không có:

"Đừng có tranh nhau nói.” Trong bóng tối có người lên tiếng, Mộc Lâm Thâm nghe ra là giọng của người lái xe, giọng hắn rất nhẹ, nhưng lại rất có uy, đặc biệt là trong hoàn cảnh này. Chỉ nghe hắn hỏi: " Tang Mao thông báo cho Hắc Cương mày là có hàng đến, bảo mày thông báo cho người mới Mộc Lâm Thâm đi nhận hàng… Sau đó công ty gặp chuyện. Hai người bọn mày, ai đã báo tin cho cảnh sát?"

" Nó, nó, chính là nó đấy." Hắc Cương vừa nghe xong câu hỏi lập tức vu vạ cho Mộc Lâm Thâm:

"Phỉ." Mộc Lâm Thâm nhổ thẳng vào mặt hắn, phẫn nộ chỉ trích: " Mày gần bảy rưỡi mới gọi điện cho tao, tao đi xe đến đó cũng gần bảy giờ năm mươi rồi, tao làm kịp sao? Cho dù tao bảy rưỡi báo cảnh sát đi chăng nữa, thì cảnh sát cũng không thể nào trong vòng nửa tiếng mà tập hợp được nhiều người như vậy chứ? Đó là vùng ngoại ô đấy, bao nhiêu xe cảnh sát và cảnh sát đã mai phục sẵn rồi, thời gian có đủ không? Lão Qua, là mấy giờ thì anh báo cho hắn?"

Lão Qua cười ha hả:" Sớm hơn nửa giờ so với cậu."

"Hả?" Hắc Cương bị mấy lập luận đó làm cho hồn bay phách lạc, lúc này dập đầu lia lịa, vừa khóc vừa van xin: " Đại ca, không phải tôi, không phải tôi… chắc chắn là có hiểu lầm gì rồi, Lão Qua, Lão Qua, đừng giết tôi… tôi thật sự không làm gì cả mà."

Tiếng tặc lưỡi vang lên, Mộc Lâm Thâm nghe thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận