Nội Tuyến

Chương 493: Truy lùng kẻ phản bội. (3)

Mộc Lâm Thâm đặt điện thoại xuống, suy nghĩ một lúc rồi tắt máy, bước ra khỏi xe. Thẩm Lệnh Thần đi theo, Lâm Kỳ Chiêu cũng xuống theo. Vừa ra khỏi xe, Mộc Lâm Thâm không đi nữa mà đứng lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Kỳ Chiêu. Thẩm Lệnh Thần quay lại, ngay lập tức hiểu ra, liền chỉ tay vào Lâm Kỳ Chiêu và nói: “Nhanh, cởi bộ cảnh phục ra.”

“Ồ, hiểu rồi!” Lâm Kỳ Chiêu vội vã cởi bộ cảnh phục ngắn tay mùa hè, nhưng vừa cởi xong thì không có áo sơ mi bên trong, vì mùa hè hắn chỉ mặc một chiếc ba lỗ . Hắn nhanh chóng chạy ra xe phía sau, gõ cửa kính xe, ra lệnh cho một cấp dưới đang mặc thường phục, không nói nhiều, chỉ cần lấy đồ là đi ngay. Sau đó, hắn tiếp tục ra lệnh cho người điều khiển hai chiếc xe cảnh sát rời đi hết. Lúc này, họ đã quay lại căn cứ cũ ở thôn Thương Cơ, nơi trước đây là một quán KTV đã bị phong tỏa, sau khi Lão Qua rời đi, nơi này không còn ai quản lý. Mộc Lâm Thâm dẫn hai người đi vào từ con hẻm nhỏ, Thân Lệnh Thần truy hỏi: “Rốt cuộc là cậu muốn làm gì đây?”

" Tôi đã suy đoán rất nhiều lý do tại sao bọn chúng lại đưa tôi vào vụ ăn trộm này, rõ ràng là không cần tôi bọn chúng cũng có thể làm được, kết luận chúng muốn nhất tiễn hạ song điêu. Thứ nhất bọn chúng đưa tôi lên làm tên đầu sỏ, đổ hết tội cho tôi, việc bắt cóc tôi lần trước là để kiểm tra khả năng kín miệng của tôi, tôi càng kín miệng sẽ càng tranh thủ thêm nhiều thời gian cho chúng. Thứ hai, bọn chúng vội vàng đuổi tôi khỏi Hàng Châu như thế, hẳn là có bí mật gì đó để che giấu, hơn nữa sẽ xử lý trong thời gian ngắn. Mã quả phụ, Tang Mao, Lão Qua gặp chuyện một cách bất ngờ, cảnh sát lại đeo bám gắt gao, anh nói xem chúng có bí mật gì?" Mộc Lâm Thâm hỏi:

Thần Lệnh Thần nói không cần nghĩ:" Tang vật."

“ Đúng vậy, chắc chắn có một nơi giấu đồ ăn cắp, những món đồ có giá trị không hề rẻ, không dễ dàng bán đi như vậy. Chắc chắn bọn họ cũng không nỡ vứt bỏ, lại càng sợ tôi đào bới ra những thứ này.” Mộc Lâm Thâm khẳng định:

" Này này, anh đang đi chệch hướng quá rồi đấy, hiện chúng ta đang cần xử lý vụ án mất cắp ở Thượng Hải, những chuyện không quan trọng từ từ xử lý." Lâm Kỳ Chiêu nhắc nhở:

Mộc Lâm Thâm không thèm đáp, chỉ ném cho Thân Lệnh Thần ánh mắt dò hỏi, kiểu anh dẫn thằng ngốc này theo làm gì vậy? Thân Lệnh Thần liền khẽ lắc đầu bảo Lâm Kỳ Chiêu đừng nói, Lâm Kỳ Chiêu khá khó chịu, hắn là người có dục vọng kiểm soát khá cao, không thích cái chuyện phải im lặng nghe theo mà không hiểu gì thế này. Cơ mà người ta cũng chẳng quan tâm hắn nghĩ cái gì, Mộc Lâm Thâm đi qua cái sân tối om om, có tiếng sáo huýt lên báo an toàn, là trạm gác ngầm vẫn đang hoạt động. Tiến vào tầng một, tầng một là quầy bar đơn gian, có mười mấy người tun tập, Nhị Hồ Lô chạy ngay tới thân thiết hỏi:" Đại ca làm sao thế, mặt anh bị gì vậy?"

Hóa trang còn chưa lau, Mộc Lâm Thâm cũng không rảnh để ý, thuận miệng bịa ra một cái cớ:" Hóa trang trốn về đấy, con mẹ nó chứ, thiếu chút nữa bị bọn cảnh sát bắt rồi."

Cả đám nghe vậy, liền vỗ tay nịnh hót ầm ĩ, khen Mộc ca tài giỏi như thế, cảnh sát chẳng là cái chó gì hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận