Nội Tuyến

Chương 446: Bắt ba ba trong giọ. (4)

Nơi bốn người Mộc Lâm Thâm đang ăn tối là nhà hàng Tam Đô, trong bữa ăn, điện thoại liên tục đổ chuông, đại bộ phận công việc được Mộc Lâm Thâm xử lý chỉ với vài an bài nhanh chóng, khiến hai huynh đệ Hồ Lô vô cùng ấn tượng. Cách xử lý mọi việc của Mộc Lâm Thâm hoàn toàn khác với Qua ca, y không bao giờ dùng đến nắm đấm hay gậy gộc, nhưng hiệu quả hơn nhiều so với bạo lực. Đám canh gác, bảo vệ làm việc theo ca vào ban đêm, mọi thứ đều được tổ chức rất tốt, không có chút rối loạn nào. Ngay cả Đội du kích lưu oanh vẫn đang làm việc, nhưng dưới sự kiểm soát chặt chẽ. Tất nhiên, hai huynh đệ Hồ Lô không còn phải làm loại công việc đó nữa, họ là cánh tay trái phải của Mộc gia, chỉ việc chờ nhận phần trăm của mình. Đến chính Nhạc Tử bây giờ cũng sắp thành fan của Mộc Lâm Thâm rồi, hắn tới Hàng Châu tận mắt thấy y ra lệnh cho cả trăm tên đàn em, tất cả đều nghe lời răm rắp, không hâm mộ không được. Hắn nhân hơi rượu khoác vai Mộc Lâm Thâm:" Mộc Tử, tao có chuyện này, mày phải đồng ý đấy."

" Bây giờ mày ăn toàn sơn hào hải vị, ngủ với toàn em tươi non, lại còn có yêu cầu gì nữa à?" Mộc Lâm Thâm không hứa hẹn gì hết:

" Mày cứ nghe tao nói đã, hai chúng ta ... hợp tác thì sao?" Nhạc Tử đề nghị với vẻ mặt đầy mong đợi, thấy Mộc Lâm Thâm chỉ nhún vai. Nhạc Tử thốt lên: "Tao sống đến từng này tuổi rồi, cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành được một việc, từ giờ trở đi, tao sẽ coi đây là sự nghiệp của mình."

" Chuyện gì thế Nhạc ca?" Nhị Hồ Lô tò mò hỏi:

" Tống tiền thật sự là quá thú vị, đặc biệt là khi chúng ta làm điều đó từ vị thế đạo đức cao cả, giống như làm gái điếm dưới bia trinh tiết vậy. Ôi mẹ tôi ơi, sao tôi lại cảm thấy thành tựu đến vậy?" Nhạc Tử giang tay ngảng người ra sau tận hưởng hào quang tưởng tượng chiếu lên người:

" Cút, cút sang bên, mày ngốc à, không đời nào có sự nghiệp đó đâu, đó chỉ là lợi ích ngắn hạn, mày sớm muộn gì cũng gặp rắc rối nếu làm điều này lâu dài." Mộc Lâm Thâm mắng, y nhìn nhận điều này rất rõ ràng càng hiểu rõ tình hình, kể cả không phải thân phận nội tuyến thì có một góc tôi trong lòng y, khiến y luôn tiếp cận vấn đề từ góc độ tiêu cực, chính vì thế y luôn dự phòng cho mọi việc:

Nhạc Tử trơ trẽn bắt đầu van xin, Mộc Lâm Thâm bất lực với hắn: " Chẳng phải chúng ta đã là đối tác rồi sao?"

Nhạc Tử không hài lòng. "Như thế không tính là hợp tác, mày đang quản lý rất nhiều người, với tư cách là đối tác, tao phải có quyền tham gia quản lý và ra quyết định chứ..."

Mộc Lâm Thâm bị dồn vào chân tường, nổi cáu: "Được, được, được. Ngày mai cho mày thử làm đại ca một ngày, mày xử lý mọi việc được chưa? Mẹ nó, mày tưởng ngon lắm à? Đây là cách quản lý theo kiểu MBA, tổ chức phẳng, phân công lao động chi tiết và quản lý theo quy trình, mày có hiểu không?"

" Mày bốc phét cái đếch gì, MBA mà đi dạy phương thức quản lý lưu manh gái điếm à?" Nhạc Tử khinh thường:

" Mày đúng là thiếu văn hóa, quản lý cái gì không phải là quản lý, tao không hề phóng đại. Chỉ có phương pháp đơn giản này, dạy họ làm những công việc đơn giản, lặp đi lặp lại là cách phù hợp nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận