Nội Tuyến

Chương 606: Lưu luyến không rời. (4)

" Úi chà, mẹ nó chứ ..." Đảng Ái Dân nhìn cảnh Dung Anh đút bánh ngọt cho Mộc Lâm Thâm mà ê răng, ai ngờ đi theo dõi lại bị người ta thồn cơm chó vào mồm thế này:

" Ê ê, đm, hai đứa tụi bây có biết xấu hổ không vậy ..." Đảng Ái Dân chứng kiến cảnh hai người đó ngồi trong quán ăn hôn nhau như không có ai bên cạnh mà chửi tục:

" Ái, lại thàm gì thế kia, con mẹ nó, đây là chốn công cộng … không nói nữa, biến tôi thành kẻ thô tục rồi ..." Đảng Ái Dân nhìn hai người bọn họ vắt chéo tay đút cơm cho nhau mà đau dạ dày, thà nhìn thằng nhãi đó đi tống tiền người ta còn dễ chịu hơn:

Hắn không chửi tục nữa, không ngờ Lâm Kỳ Chiêu lại không nhịn được chửi tục:" Chết tiệt, cái chuyện quái gì thế này chứ!"

Đảng Ái Dân thấy mặt Lâm Kỳ Chiêu tái mét, mắt mở to hết cỡ, trong một giây thậm chí còn nghĩ, chẳng lẽ thằng này cũng thích cô bé kia, không phải thành tình tay ba à? May tuy hôm nay bị Mộc Lâm Thâm làm chóng cả mặt, nhưng hắn vẫn chưa váng đầu như thế:" À, anh lo lắng cá đám chưa chết trong tù ấy à?"

" Đúng vậy, ít nhất có hai người biết rõ toàn bộ sự việc, đó là Nhiếp Kỳ Phong và Lý Tuấn Sơn, một người bị án tử hình, người kia bị tù chung thân … Ngoài hai người này ra, số còn lại cho rằng nội tuyến là Nhị Hồ Lô đã chết, thế nên không còn mối lo nào khác. Dung Anh là người thân duy nhất của Nhung Vũ, lúc đó chúng tôi nghĩ rằng, một cô gái gặp phải chuyện lớn như vậy thì chắc chắn sẽ buông xuôi tất cả, hoặc mãi mãi bỏ đi xa xứ rồi … Thật không ngờ cô ấy vẫn còn ở Thượng Hải, mà Tiểu Mộc lại ở bên cô ấy suốt, hai người họ…" Lâm Kỳ Chiêu nói với vẻ đầy lo lắng, với mức độ thân mật giữa hai người này e rằng những điều nên xảy ra đều đã xảy ra rồi. Nhưng càng thân thiết, khi chuyện bại lộ e rằng hậu quả càng khó tưởng tượng. " Tôi thấy nên vui mừng, chuyện chưa chắc đã tệ như thế đâu." Quan điểm của Đảng Ái Dân lại khác:

" Anh nói vậy là sao?" Lâm Kỳ Chiêu chưa hiểu:

" Anh không nghĩ tới thâm ý trước khi chết của Nhung Vũ à, hắn có phải thằng ngốc đâu, vì sao thà nhảy lầu tự tử chứ không cúi đầu với cảnh sát?"

" Vì khi đó Tiểu Mộc đã nhìn thấu nhược điểm của hắn."

" Nhưng Nhung Vũ cũng nhìn thấu nhược điểm của cậu ta rồi." Đảng Ái Dân cảm khái:

Lâm Kỳ Chiêu chợt hiểu ra, thốt lên: "Ồ, đúng rồi! hắn ta rõ ràng biết Tiểu Mộc là nội tuyến, vậy mà vẫn giao em gái cho cậu ta. Hắn biết rằng Tiểu Mộc không nỡ lòng bỏ mặc cô ấy, hơn nữa, nếu không có ai chăm sóc thì cô em gái quen ăn chơi này chắc chắn sẽ sống rất khổ cực."

“ Đúng là như thế, anh nhìn bây giờ xem, cô ta bắt đầu đi làm kiếm sống bằng chính sức mình, con mẹ nó còn bắt đầu giống như người bình thường, biết hưởng thụ tình yêu rồi cơ đấy. Nếu thật sự không có ai chăm sóc, cứ mỗi lần chúng ta triệu tập thẩm vấn như thế này, gặp phải chuyện lớn như vậy, không lột từng lớp da thì cũng phát điên lên mất.” Đảng Ái Dân thấy nhiều rồi, chỉ khi ở trong hệ thống mới hiểu rõ sự lợi hại của việc này, làm người thân của nghi phạm không dễ chịu gì, bị điều tra lặp đi lặp lại nhiều lần, có thể chịu đựng được đã là tốt lắm rồi, đừng nói là sống thoải mái như hiện tại:

" Nhưng mà như thế càng nguy hiểm ấy."

" Có vấn đề gì à?"

Lâm Kỳ Chiêu kể lại mối lo ngại của Thân Lệnh Thần, nếu chẳng may Nhiếp Kỳ Phong hoặc Lý Đức Lợi, khi gặp mặt, tiết lộ chuyện này ra thì đôi uyên ương có thể trở mặt thành kẻ thù. Đảng Ái Dân khinh thường bỉ: " Chuyện đó có gì to tát đâu, đừng để họ gặp nhau là được chứ gì?"

Ai ngờ Lâm Kỳ Chiêu lại nghiêm mặt:" Chính ủy Đảng, hệ thống tư pháp cũng không thể tước đoạt quyền lợi cuối cùng của người ta, ai dám làm vậy? Bất kể về tình hay về lý đều không được. Sau khi sự việc của Nhiếp Kỳ Phong xảy ra, cha ruột, vợ và con cái đều đã từ bỏ hắn, vậy nhưng người thường xuyên đến thăm lại chính là Dung Anh. Chuyện họ gặp mặt chỉ là chuyện sớm muộn thôi."

Nghe tới đó Đảng Ái Dân cứng họng, không bắt bẻ được, dù sao ở chuyện này, hắn chỉ đọc qua hồ sơ, vài việc khó hiểu đủ sâu. Lâm Kỳ Chiêu thở dài:" Giờ anh đã hiểu lo lắng của chúng tôi chưa, chuyện này rất nguy hiểm."

“ Không, ý tôi là, cô bé Dung Anh này…” Đảng Ái Dân giơ ngón tay cái lên: “Đừng cho rằng vì cô ấy là con của tử tù mà đối xử khác đi, ngay cả trong hoàn cảnh này, cô ấy vẫn không quên Nhiếp Kỳ Phong, thật có tình có nghĩa. Tôi thậm chí còn cảm thấy thích cô ấy rồi đấy.”

“ Anh không hiểu tình hình, cô ấy không phải con mèo con đáng yếu như anh thấy đâu, cô nàng này là hổ dữ …A, nhanh lên, hai người kia ra rồi.” Lâm Kỳ Chiêu nói, hai người vội vàng hạ thấp ghế ngồi xuống, từ xa nhìn thấy đôi uyên ương dựa vào nhau cực kỳ thân mật, cứ thế đi bộ khoảng mười phút. Hai người liền lái xe lén theo sau, rồi nhìn thấy họ bước vào một tiểu khu cư kiểu cũ, nơi này có cả trăm tòa nhà xây san sát nhau, do tận dụng diện tích, giữa hai tòa nhà tưởng chừng chẳng có cả khe hở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận