Nội Tuyến

Chương 417: Loanh quanh lạc lối. (3)

Lão Mộc vẫn là Lão Mộc, khi hai người đến khách sạn Khánh Thần, Lão Mộc đang ở trong bếp chỉ đạo, nghe trợ lý Nghiêm báo mới vừa lau tay vừa lên văn phòng, khi nhìn thấy một trong những người quen, sắc mặt ông ta thay đổi, bất lực nói:“ Chính ủy Trương à, có phải anh đến nói giúp cho nó đấy không … Tôi nói với anh như thế này luôn, thằng nghịch tử đó phá tan hoang nhà cửa, thứ gì có giá trị trong nhà nó mang bán sạch, đến rượu nó cũng uống hết mới trả tôi. Ở văn phòng luật sư, nó xé hết cả thỏa thuận phân chia tài sản mà tôi đã lập, anh đừng nói gì nữa, nếu nó sống ra người, tôi nhận nó là con, nếu nó vẫn sống như quỷ như ma thế này, thì nó tự đi tìm cha khác đi, tôi không phải cha nó.”

Thở hổn hển ngồi xuống, cơn giận của Lão Mộc vẫn chưa nguôi, Thân Lệnh Thần không nói gì cả đứng dậy nhẹ nhàng đóng cửa lại, hành động kỳ lạ này khiến Lão Mộc mặt tối sầm, ông ta khó chịu hỏi: “ Tôi hiểu rồi, nó lại gây ra chuyện lớn rồi đúng không? Nghiêm trọng lắm hả?”

" Nếu đúng thì sao nào?" Thân Lệnh Thần tiếp xúc với Mộc Lâm Thâm nhiều, càng không có chút thiện cảm nào với người làm cha này nữa, Tiểu Mộc thành ra bây giờ, Lão Mộc chịu trách nhiệm phần lớn. Cậu ta còn nhỏ, lại thêm nỗi đau mất mẹ mà lầm được lạc lối, đáng thương hơn đáng trách. Còn Lão Mộc, ông ta làm gì? Dùng tiền điều khiển con mình, rồi lại hết sức đương nhiên coi mình là đúng, coi mình là người cha tốt, luôn đổ lỗi cho con mình:

" Vậy thì nó tự làm tự chịu, không phải nó không nhận người cha này nữa à? Tôi nuôi nấng nó hơn hai mươi năm, nghĩa vụ cần làm coi như đã làm xong rồi chứ, không thể để tôi khổ cực hơn hai mươi năm, nuôi một con sói mắt trắng như vậy chứ." Lão Mộc mặt mày giận dữ rít lên:

Chính ủy Trương thấy Thân Lệnh Thần cảm xúc có vẻ không tốt, ngăn hắn lại, chuyện này nên do ông ta nói:" Chuyện là thế này, kỳ thực thời gian qua cậu ấy làm việc cho cảnh sát chúng tôi ..."

“ Hả?” Anh vừa nói gì?” Lão Mộc sững người, chuyện không giống như ông ta nghĩ, làm cơn giận vừa rồi như dồn hết sức đấm hụt vào không khí, nhất thời không biết phản ứng thế nào. " Về chi tiết cậu ấy làm gì, từ bao giờ, xin thứ lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ được." Chính ủy Trương nghiêm túc bổ xung:" Cậu ấy là người tự nguyện làm việc này, hôm nay chúng tôi đến để thực hiện một biện pháp phòng ngừa, để tránh việc có người từ đây đến xác minh, lý lịch từng làm nội tuyến của cậu ấy sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn, một chút nguy cơ tiềm ẩn cũng không được có, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của cậu ấy."

Lão Mộc ngơ ngác lắng nghe, hai người của phía cảnh sát nghiêm túc nói rất lâu, không biết Lão Mộc có nghe lọt tai hay không, khi hai người cáo từ, vẻ mặt đờ đẫn của Lão Mộc vẫn không hề thay đổi. " Mộc Lâm Thâm là chàng trai ưu tú hơn ông nghĩ rất nhiều, cũng là chàng trai chịu nhiều tổn thương hơn ông tưởng tượng được, tôi chỉ có thể nói mười mấy năm qua, cậu ấy sống không vui vẻ gì." Thân Lệnh Thần rốt cuộc không nhịn được nói thêm một câu đóng cửa lại:

Hai người đã đi rồi, Lão Mộc hoàn toàn không nhận thức được, hai hàng nước mắt đục ngầu của người già, ào ào chảy xuống, biểu cảm và thần kinh của ông ấy đều có chút trơ lỳ, chỉ có một nỗi đau khổ không thể nói thành lời u uất trong lòng, mặc cho nước mắt cứ chảy không ngừng, hết lần này đến lần khác …

Cùng lúc ấy cũng có người đang rơi nước mắt, đó là nghi phạm Tống Lệ Quyên. Cô ta là nghi phạm số một trong vụ án trộm cắp ở nhà Vương Tử Hoa và Khang Tráng, đã xuất hiện trên camera giám sát của khu dân cư bị mất trộm, nhưng không thể biết được rốt cuộc cô ta đóng vai trò gì, vì tình nhân của cô ta là Phan Song Long bị bắt, việc giám sát cô ta bị đình trệ. Lúc này Quan Nghị Thanh đang cho cô ta xem lý lịch chi tiết của Phan Song Long, tên trộm này từ vụ trộm đầu tiên năm mười bốn tuổi, vẫn luôn trộm cắp cho đến tận bây giờ, đã hơn hai mươi năm, còn Tống Lệ Quyên khi đối diện với tập hồ sơ này, đã hoàn toàn suy sụp. " Anh ấy nói anh ấy ra ngoài làm ăn ... Hu hu ..."

" Anh ấy nói, anh ấy sẽ cưới tôi ... Nhưng thường xuyên biến mất mấy tháng liền không thấy mặt mũi đâu ... Hỏi thì anh ấy bảo phải đi làm ăn xa, đang ở nước ngoài ..."

" Hu hu hu ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận