Nội Tuyến

Chương 456: Nguy hiểm từng theo bước chân. (4)

Nhung Vũ cười nhẹ, vỗ vai Mộc Lâm Thâm để an ủi, rồi tiếp tục nói bằng giọng điệu hết sức thấu cảm: "Tôi hiểu mà, chúng ta có nhiều điểm chung, sau khi cha tôi qua đời, tôi còn chưa trưởng thành, em gái tôi còn nhỏ, từ khi thủa thiếu niên đã sống trong ánh mắt lạnh lùng và sự khinh bỉ của người khác. Có lẽ tôi hiểu hơn cậu về điều này. Những điểm chung giữa chúng ta đều là từ chối sự tầm thường, cũng như đều bị ép buộc, chỉ khác nhau ở một điểm nhỏ là tôi chịu đựng nhiều thiệt thòi hơn cậu... À, xin lỗi."

Điện thoại đổ chuông, Nhung Vũ mỉm cười, đưa tay ra hiệu xin lỗi rồi bắt máy. Lắng nghe giọng nói từ đầu dây bên kia, sắc mặt của hắn không còn bình tĩnh như trước nữa, hắn cứng rắn nói: "Tổng giám đốc Vương, tôi biết rồi, nhưng anh không thể nửa đêm gọi tôi để yêu cầu tôi bổ sung tiền như vậy chứ? Tôi có nợ tiền anh không ... Được rồi, được rồi, tôi đang có việc ngoài này, ngày mai chúng ta nói sau."

Hắn cúp điện thoại cất đi, sau đó làm động tác nhún vai bất lực:" Cậu xem đi, người giàu cũng có cái khó của mình, ai sống trên đời này đều thế thôi, mỗi người đều có cái khó riêng."

Mộc Lâm Thâm không tiếp lời này, nãy giờ y chỉ nghe nhiều hơn nói, càng biết nhiều y càng không dám dính líu sâu, chỉ sợ là không có đường cho y lựa chọn. Lúc này y càng hiểu được câu, tự do không phải là có thể thoải mái làm điều mình thích, mà được từ chối những điều mình không thích. Quả nhiên Nhung Vũ không cho y lừng khừng mãi, giọng hắn nghiêm túc hơn:" Vậy bây giờ cậu nên đưa ra quyết định rồi, tin tôi đi, đừng ở đây nữa, cậu sẽ bị thua thiệt."

" Hẳn anh đã điều tra kỹ lưỡng về tôi rồi, anh cũng biết đấy, tôi chẳng có kỹ năng gì đặc biệt, không phải tôi không muốn làm việc đáng hoàng mà là không làm được, xin vào làm công chức không được, học nấu ăn không xong, đi làm còn không nhịn được chửi mắng tăng ca cho nên đánh cả ông chủ, kết cục là bị đuổi, tôi ... Tôi trừ mấy việc vớ vẩn ở đây ra tôi chẳng biết làm gì." Mộc Lâm Thâm khó xử nói:

" Cậu đánh giá bản thân quá thấp rồi, tôi quên nói với cậu, tôi sẽ cho cậu một nhóm người có tài năng đặc biệt, cậu sẽ dẫn dắt họ tham gia một cuộc hành trình từ chối sự tầm thường, ha ha, sẽ kích thích hơn nhiều so với việc cậu triệu tập đám người vô tổ chức này làm mấy chuyện vớ vẩn như cậu nói." Nhưng Vũ tung ra thêm mồi nhử:

" Có nguy hiểm lắm không?" Mộc Lâm Thâm dè dặt hỏi:

" Đương nhiên là có rồi, nhưng nguy hiểm không thuộc về cậu, điều cậu cần làm là động não, chứ không phải là dùng đôi tay của cậu ... Sẽ không khó hơn chuyện cậu lấy trộm va li ở sân bay đâu." Nhung Vũ trấn an:

Không phải đi làm trộm, mà là đi cầm đầu bọn trộm rồi, Mộc Lâm Thâm vẫn chưa đưa ra được quyết đinh, tiếp nhận hay không tiếp nhận? Mộc Lâm Thâm cảm thấy như đứng giữa hai ngã rẽ, một bên là cái chết hoặc mất hết, còn bên kia là phải từ bỏ tất cả. Y hít một hơi dài, miệng chép liên hồi, nhưng trong khoảnh khắc đó, y vẫn không thể đưa ra quyết định dứt khoát. Nhung Vũ mỉm cười nhìn về phía sau, một chiếc xe chậm rãi dừng lại không xa họ. hắn từ từ rút chiếc thẻ ngân hàng và nhẹ nhàng nhét vào túi trước áo của Mộc Lâm Thâm, rồi với ánh mắt đầy thương hại, nói: " Có lẽ tôi đã đánh giá cậu quá cao rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận