Nội Tuyến

Chương 325: Tiếng lòng mấy ai hiểu. (3)

Ánh mắt Thân Lệnh Thần trở nên phức tạp, kiểu người cha thích kiểm soát này, dường như thật sự không dễ dàng gì mà hưởng thụ. Hắn chợt nhớ một chuyện, hỏi: “ Chuyện ở bệnh viện tâm thần năm ngoái, cũng là …"

“ Đúng vậy, chính ông ta giở trò đấy, ông ta ghét tôi ở bên cạnh làm phiền, thế là liền thông đồng với bác sĩ tâm lý, đưa tôi vào bệnh viện tâm thần.” Mộc Lâm Thâm nói những lời này, trên mặt y lại nở một nụ cười rạng rỡ không phù hợp: “Ai ngờ đó lại trở thành một đoạn hồi ức đẹp nhất của tôi sau khi về nước, ha ha… Tôi đã quen một người điên, một cảnh sát, trải qua một đoạn cuộc sống vừa đặc sắc, vừa kích thích … Đáng tiếc là kết quả không tốt. Tôi không biết cha tôi lại uống nhầm thuốc gì, vậy mà nghĩ ra tuyệt chiêu chỉnh tôi, thuê luật sư soạn ra cái hợp đồng khắc nghiệt, vừa nhử tôi vừa gò ép tôi, chỉnh tôi sống dở chết dở.”

Những chuyện sau đó Thân Lệnh Thần đã biết, Lão Mộc một lòng mong con thành bếp trưởng, đặt ra vô vàn giới hạn cho Tiểu Mộc, chuyện cứ thế mà tệ đi, cho đến khi không thể cứu vãn được nữa. Hắn nhìn Mộc Lâm Thâm đang mềm nhũn dựa vào bia mộ, lúc này lòng thương cảm đối với thằng bé này đã lấn át những suy nghĩ khác. Hắn đưa tay lên, lau đi những giọt mưa ướt sũng trên đầu Tiểu Mộc, gượng cười nói: “ Người ta thường nói tình cha như núi, thật ra rất nhiều người cha đều là những kẻ khốn nạn, nhưng cuối cùng thì tình thương con vẫn không sai. Ông ấy thật sự là có ý tốt, bởi vì trong mắt người đời, cậu quá khác biệt.”

Mộc Lâm Thâm cười yếu ớt. " Xin lỗi, tôi sai rồi, lần trước đúng là không nên nói những lời kích thích cậu."

" Không sao, thực ra trong mắt anh, tôi cũng rất khác người."

Thân Lệnh Thần gật đầu, chàng trai này là người đột phá quy tắc, không thể lấy lý lẽ thông thường mà luận, đại đa số những người như cậu ta, sợ rằng không một hình thái xã hội bình thường nào có thể dung nạp được. Sự phức tạp của tính cách, tuyệt đối không chỉ đơn thuần là do môi trường và qua khứ tạo nên, còn phải có những nguyên nhân sâu xa hơn, ví dụ như … Thân Lệnh Thần nhìn thoáng qua người phụ nữ mỉm cười điềm tĩnh trên bia mộ. " Anh đang có ý đồ tìm hiểu tôi đấy à?" Mộc Lâm Thâm ngay lập tức nhìn ra tâm tư Thân Lệnh Thần:

Thân Lệnh Thần giật mình hắn thậm chí còn chưa nói gì, chàng trai này thực sự đặc biệt, nhưng con người quá mẫn cảm như thế không hẳn là tốt, sẽ phải gánh chịu cảm xúc mạnh hơn người khác, hắn lần nữa lảng đi:" Đúng, một nhà tâm lý học kinh nghiệm, ví như cậu, một cảnh sát kinh nghiệm phong phú, như tôi, hai chúng ta ở mặt nhãn quan nhìn người, lý luận hẳn tương đương ... Tại sao cậu có vẻ nhìn ra nhiều vấn đề hơn tôi nhỉ?"

" Thế hả, tôi thấy anh lợi hại đấy, tôi đoán đó là bởi vì, anh đứng ở góc độ chính nghĩa, chứ không phải ở góc độ công bằng. Bộ đồng phục của anh đã vẽ lên cho anh một tầng màu sắc đạo đức, anh không thể thực sự thấu hiểu được những người ở trong góc tối tăm … Cho nên anh nhìn như có vẻ hiểu họ, nhưng là hiểu ở góc độ của anh, nói một cách đơn giản, anh có thể đứng dưới ánh mặt trời, có thể đường hoàng làm một việc, cho dù việc đó, không được quang minh cho lắm, thế thì anh sao thực sự hiểu được thấp thỏm lo âu của họ chứ.” Mộc Lâm Thâm nói:

Thân Lệnh Thần ồ một tiếng, thực sự là một lời thấu triệt, đồng thời làm hắn hơi xấu hổ, đúng là hắn lấy lý do đường hoàng làm chuyện không hay với chàng trai này:" Vừa rồi tôi đã nói, cậu có thể từ bỏ nhiệm vụ rồi."

" Anh chắc chứ?" Mộc Lâm Thâm hỏi ngược lại:

“ Đúng vậy, bây giờ tôi hoàn toàn chắc chắn, trạng thái tâm lý của cậu không còn thích hợp để làm bất cứ việc gì nữa. Trước đây, tôi có ý lợi dụng cậu để đạt được mục đích, nhưng bây giờ, tôi cảm thấy tôi nên từ bỏ.” Thân Lệnh Thần nói, đối với sự suy sụp của Mộc Lâm Thâm, hắn mang đầy một lòng đầy áy náy, dù sao cũng là do hắn xúi giục, khiến y hạ quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ cha con:

Mộc Lâm Thâm nhìn hắn chăm chú hồi lâu mới đánh giá:" Có vẻ câu nói này của anh là thật lòng, cám ơn anh ... Mẹ tôi hay nói với tôi, thế giới này còn rất nhiều người tốt, tôi nghĩ, anh có thể tính là một trong số đó đấy."

" Tôi không dám nhận." Thân Lệnh Thần xua tay:

Hai người ngồi trong màn mưa mờ ảo, cứ như thế nói chuyện vu vơ câu được câu chăng, không còn mang tính mục đích nữa, thi thoảng còn bật cười. Thời gian dần trôi qua, mà thần sắc của Mộc Lâm Thâm càng lúc càng khó coi, tâm trạng càng lúc càng tệ hơn, lời nói cũng dần ít đi. Thân Lệnh Thần từ từ nhận ra, dường như, người mà cậu ta đang đợi, thật sự đã quên rồi, quên mất người vợ tào kết tóc từng nương tựa lẫn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận