Nội Tuyến

Chương 414: Tiền đồ khó lường. (6)

Mẹ nó, đoán đúng quá rồi, Mộc Lâm Thâm trong lòng thì đang cười thầm, nhưng trên mặt lại rất nghiêm túc nói với hắn: " Tâm lý phòng bị… Càng cảnh giác, càng phản ánh ra môi trường trưởng thành của một người, có thể cực kỳ thiếu cảm giác an toàn… Anh có phải …"

Lúc này, Nhung Vũ đã nhập tâm rồi, bị Mộc Lâm Thâm gợi lên nỗi buồn mất mát. Mộc Lâm Thâm nhìn thấy trên mặt người này một biểu cảm chân thật hiếm thấy, đưa ra kết luận: " Đã mất đi một người thân nào đó… một người rất thân…"

Lông mày của Nhung Vũ hơi run rẩy, vẻ mặt buồn bã chuyển sang nghiêm trang. Mộc Lâm Thâm nhẹ nhàng nói: “ Người thân này có ảnh hưởng rất lớn đến anh phải không? Chậc… Có thể trưởng thành thành một người có tính cách độc lập, có khí chất lãnh đạo bẩm sinh, vậy thì anh chắc chắn đã trải qua rất nhiều… khó khăn?”"

Nhung Vũ không thể giữ vẻ mặt bình tĩnh nữa, ngồi thẳng, cảnh giác nhìn Mộc Lâm Thâm. "Tôi nghĩ, người đó chắc là cha của anh…" Mộc Lâm Thâm nói với giọng điệu chậm rãi, nghe có vẻ như y đang khẳng định, kỳ thực là y thăm dò, như thế nếu sai y có thể quay ngoắt sang câu, không là mẹ anh mới đúng. Nhưng sắc mặt Nhung Vũ càng thêm đau buồn, thế là một phỏng đoán chính xác ra đời. Mộc Lâm Thâm nghiêm túc nói: “Tính cảnh giác cao, nhân cách hoàn thiện, độc lập, có năng lực lãnh đạo, vậy thì chắc là cha anh đã mất sớm … Chỉ có những đứa trẻ sớm phải gánh vác gia đình mới có thể độc lập hơn người khác.”

Nhung Vũ đưa tay xoa mặt, như thể không dám đối diện, anh ta một lát sau lại quay mặt lại, Mộc Lâm Thâm càng nói thêm một câu dữ hơn: “Là một chết bất thường.”"

Sầm, Nhung Vũ nổi giận đấm bàn. Mộc Lâm Thâm vội nói:" Xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên nói."

Một câu nói đã đưa Nhung Vũ về với thực tại, hắn kinh ngạc, giận dữ, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Mộc Lâm Thâm. Cái vẻ hung hăng đó khiến Mộc Lâm Thâm run sợ, nhưng trong lòng y càng thêm chắc chắn, đây là một người còn hung ác hơn cả đám người Mã quả phụ, Tang Mao. Khí chất nho nhã bên ngoài chỉ là một lớp mặt nạ được tạo dựng bằng tất cả tâm tư mà thôi. " Ồ… tôi hơi mất bình tĩnh rồi… haha, đây là lần đầu tiên có người khiến tôi mất bình tĩnh như vậy." Nhung Vũ một lát sau đã ổn định cảm xúc trở lại, nhìn Mộc Lâm Thâm với ánh mắt phức tạp và hỏi: "Còn nhìn thấy gì nữa?"

" Tôi còn thấy, thực ra anh không thích bộ mặt hiện tại này… Đôi khi tỉnh dậy sau giấc mơ, anh sẽ vô cùng ghê tởm chính mình." Mộc Lâm Thâm thở dài, câu này cũng nghe có vẻ thâm sâu kỳ thực là điều đơn giản, phần lớn mọi người đều không hài lòng với những gì mình đã làm, ngay cả tội phạm cũng vậy. Một người có sự tương phản giữa bên trong và bên ngoài lớn như Nhung Vũ, bản thân đó đã là một sự giằng xé. " Làm sao cậu biết được?" Nhung Vũ kinh hãi:

Điều Mộc Lâm Thâm có thể đoán ra không nhiều, đa số nhà tâm lý học đều thế, toàn là do khéo léo khiến đối phương tự tiết lộ, đây chính một kiểu thao túng hành vi:" Nếu tôi nói thật, khả năng anh sẽ ném tôi xuống biển."

" Ngay bây giờ tôi đã muốn ném cậu xuống biển rồi." Giọng Nhung Vũ rất bình tĩnh nhưng sự bình tĩnh này càng đáng sợ hơn một người lên cơn giận dữ:

Mộc Lâm Thâm nhìn quanh một lượt, mím môi chép một tiếng:" Được rồi, anh bắt đầu hỏi đi, tôi sẽ chỉ cho anh cách nhìn người, kỳ thực chuyện này giống như làm ảo thuật, khi mánh khóe bị bóc trần không còn đáng tiền nữa."

" Làm sao cậu biết tuổi thơ của tôi không vui vẻ." Nhung Vũ trầm giọng hỏi, trong lòng khó tránh khỏi nghi ngờ:

"Tôi không hề biết." Mộc Lâm Thâm giải thích: "Chỉ cần nhìn biểu cảm của anh là biết. Nếu anh tỏ ra khinh thường, tôi sẽ nói thêm một câu, nhưng vui vẻ hơn phần lớn mọi người, thì ý nghĩa sẽ ngược lại. Nếu anh hơi ngạc nhiên, vậy thì đoán đúng rồi, tôi sẽ bổ sung thêm một câu, không những không vui vẻ, mà còn không vui vẻ hơn phần lớn mọi người, anh sẽ càng tin chắc… Giống như tống tiền vậy, phải tùy người mà ra giá."

Nhung Vũ trừng mắt lên, tức giận, không ngờ bị người ta chơi đùa, hắn vẫn hỏi tiếp:" Vậy thì chuyện tôi mất đi người thân phải giải thích thế nào?"

" Tôi cũng không biết, nhưng câu này chẳng phải đoán mò đâu, nhìn tuổi của anh đã ba mấy rồi, tuổi này không mất cha mẹ thì cũng phải có ông bà qua đời chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận