Nội Tuyến

Chương 618: Nhị Bảo nâng cấp. (4)

Ha ha ha… Một tràng cười lớn vang lên, Như Hoa bật cười khoái chí, hắn vừa cười vừa nhìn hai người chỉ hồ sơ vụ án: “Tên này thật sự có tài, đã cướp đi bao nhiêu vợ của người khác rồi… Ha ha, ôi trời ơi, thú vị thật đấy! Lại còn có nghề nào đầy triển vọng như thế này nữa à?”

Đảng Ái Dân mặt mày âm trầm, không nói gì, tiếng cười của Như Hoa ngưng bặt, cảm thấy có điều không ổn, hắn ta ngượng ngùng hắng giọng làm bộ nghiêm túc che đậy: “Ồ, để tôi xem thêm chút nữa, hiếm khi được chứng kiến cảnh này mà.”

Tuy điều kiện nơi này không tốt lắm, nhưng trong phòng mọi thứ đầy đủ, có phòng tắm nhà vệ sinh riêng, Mộc Lâm Thâm dù tâm trạng không tốt, vẫn giữ phòng ốc sạch bong, y thả mình ngồi xuống giường:" Cuối cùng anh cũng đã được lĩnh giáo sức hút của Như Hoa rồi đấy! Từ nhỏ hắn đã mắc chứng tăng động, năng lượng dồi dào hơn người bình thường nhiều."

Đảng Ái Dân câm nín gật đầu, đã biết sự lợi hại rồi. Sau đó, Như Hoa còn không quên nghiêm túc chỉnh lại lời của Mộc Lâm Thâm: “Đó không phải là bệnh, đồ ngốc.”

" Ừ, không phải bệnh ... Nếu mày có thể nhịn được nói 5 phút, thì tao thừa nhận là mày không bị bệnh." Mộc Lâm Thâm khích một câu:

Như Hoa tức giận định đính chính, Mộc Lâm Thâm hô “Bắt đầu.” , thế là Như Hoa ngồi ngay ngắn, mắt không liếc ngang liếc dọc. Xử lý xong thằng ngốc Mộc Lâm Thâm ra hiệu mắt với Đảng Ái Dân, ý bảo có thể bắt đầu được rồi. Nhưng đến lúc này, chẳng còn gì để nói nữa, Đảng Ái Dân bèn thẳng thắn nói luôn: “Vừa nãy Phàn Tái Lệ đã đến rồi, tiểu tổ ở huyện Chiêu Viễn đã rút về. Tổ chuyên án trước đó hơn ba tháng không phá được vụ án, nên sở tỉnh quyết định thay người phụ trách nhóm chuyên án này.”

“Ồ, tôi hiểu rồi, không còn việc gì của anh nữa.” Mộc Lâm Thâm vui vẻ nói:

Đảng Ái Dân tức đến mức trợn mắt hỏi: “Không còn việc gì của tôi nữa thì có đáng để cậu vui mừng như thế không?”

“ Cũng không đến mức đó, nhưng nếu không còn việc gì của anh, có nghĩa là cũng chẳng còn việc gì của tôi nữa… Đừng nói nhiều với tôi nữa, Giả Phương Phi ở đâu?” Mộc Lâm Thâm nghiêm mặt nói, giọng không đùa, đây vốn là điều kiện để trao đổi, điều kiện đưa ra không cao, nhưng bây giờ xem ra, có lẽ chẳng cần đến điều kiện này nữa rồi. Đảng Ái Dân thở dài một lúc, dường như đã từ bỏ. Một lúc lâu sau, hắn mới bất đắc dĩ nói: “ Cụ thể thì tôi cũng không rõ, cô ấy là có dính líu quan trọng trong vụ án đó, nên không tin được bảo mật. Tôi nghe tin này từ Diệp Thiên Thư, hiện hắn đang ở cục công an thành phố Trường An, để lát nữa tôi sẽ bảo hắn kiểm tra giúp cậu... Đừng trừng mắt với tôi, ý tôi ban đầu là không định để cậu biết đâu, một khi biết rồi, lại thêm gánh nặng tâm lý, nhưng cậu nhất quyết muốn biết, thì tôi cũng chẳng có cách nào khác...”

Chuyện đã tới mức này, Mộc Lâm Thâm cũng chẳng muốn trách Đảng Ái Dân lừa mình tới đây nữa, hắn cũng vì cùng đường mới làm ra hạ sách này thôi, đầu óc tên đó làm gì nghĩ được cái gì khá hơn, bực thì cũng là chuyện đã rồi. Dù sao chuyện cũng qua mấy năm, không cần vội nhất thời, huống hồ y cũng chưa biết giải quyết việc này thế nào, nghĩ chưa ra, đúng là không nên vội. “Trừ khi có thể bắt được Vương Thọ Hòa trong thời gian ngắn, nhưng bây giờ xem ra, việc tóm được tên buôn người này còn khó hơn cả tìm ra ổ tiền giả. Tôi nghĩ, tổ chuyên án sẽ phải điều chỉnh hướng đi rồi.” Đảng Ái Dân vẫn còn ôm chút hi vọng mong manh nhìn Mộc Lâm Thâm:

“ Thật sự không phải tôi không muốn giúp anh, có những manh mối có thể tìm ra bằng cách phân tích, nhưng có những việc lại cần đến may mắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận