Nội Tuyến

Chương 438: Ngôi sao mới chói mắt. (4)

Đợi không lâu, một nam nhân lái chiếc xe Hyundai màu trắng đỗ gần xe Lý Đức Lợi, xuống xe rồi lại lên xe của hắn. Người này là Hoàng Kim Bảo làm cho công ty Khách Doanh Môn của Mã Ngọc Binh, công việc kinh doanh đứt đoạn, có vẻ như cũng nhàn rỗi lâu rồi, mặc một chiếc quần đùi rộng thùng thình trực tiếp đi ra, lên xe hắn cung kính đưa cho Lý Đức Lợi mấy thứ đã đóng gói, mấy tờ đơn và mấy thẻ ngân hàng, báo cáo: "Xe xử lý xong rồi, tiền thuê mặt bằng còn hơn nửa năm mới hết hạn, không dễ chuyển nhượng lắm, chuyển gấp thì phí chuyển nhượng thu không được bao nhiêu, cháu đang tìm người tiếp nhận."

À, phải nói thêm, Hoàng Kim Bảo là cháu gọi Lý Đức Lợi bằng cậu, con của chị ruột hắn. " Làm tốt lắm, Ngũ ca rất yên tâm." Lý Đức Lời thay mặt tổ chức khen ngợi một câu, hỏi:" Ngọc Binh còn căn dặn gì mày không?"

" Không có gì nữa, mà có cũng không làm được gì đâu cậu, cái tên Trần Thiếu Dương của đội hình sự theo dõi quá chặt, Từ Cương mất tích, tám phần mười nghi ngờ Mã ca đụng tay đụng chân, thằng đó điên tới đỏ cả mắt lên rồi, còn đích thân tới tận cửa đe dọa." Hoàng Kim Bảo báo cáo:

Nói tới chuyện này, Hoàng Kim Bảo liếc mắt nhìn trộm Lý Đức Lợi, không ngờ Lý Đức Lợi cũng đang liếc nhìn hắn, hắn lúng túng không dám nói gì nhưng trán túa mồ hôi lạnh, tuy là cậu cháu, nhưng cũng là cấp trên. Lý Đức Lợi ha ha cười, nói: " Cái thằng Từ Cương đó ăn cây táo rào cây sung, có lẽ sợ chạy ra ngoài rơi xuống sông chết đuối cũng không chừng ... Kim Bảo, cậu hôm nay đến còn có một chuyện, có một người tên Mộc Lâm Thâm, nguyên là thuộc hạ của Hà Thật, hình như về Hàng Châu rồi, có cách nào giúp cậu tìm một chút không... Ồ? Biểu cảm của mày sao thế này?"

Lạ thật, Hoàng Kim Bảo kinh ngạc đến mắt lồi ra, cái tên Mộc Lâm Thâm dường như có ma lực, Lý Đức Lợi cúi người hỏi: "Í, có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

" Có chút chuyện, nhưng cháu không nói chính xác được ... Cậu tìm y có chuyện gì?" Hoàng Kim Bảo hỏi lại:

" Ồ, chàng trai đó ở Thượng Hải làm việc cho cậu mấy ngày, cậu thấy y là chàng trai khá lanh lợi đấy, bây giờ không phải chỗ cậu thiếu người sao, nên nghĩ đến việc tìm y về." Lý Đức Lợi cố tình nói thật thoải mái:

Nghe lời này, Hoàng Kim Bảo lắc đầu nói: "E rằng cậu sẽ thất vọng."

" Sao thế, bị tóm rồi à?"

" Không, nhưng mà còn nghiêm trọng hơn cả bị tóm ấy chứ."

" Hả, chẳng lẽ y gây án lớn rồi ... Ài, mày nói đi, đừng làm cậu sốt ruột." Lý Đức Lợi thúc giục:

" Cháu nói ra cậu sẽ không tin đâu, cháu nói đếch ai tin, cả khu Thương Cơ thôn đến đường Chính Dân, đều do y quản lý, cậu tin không? Có thể quay về làm tay dưới cho cậu nữa sao?" Hoàng Kim Bảo vừa nói vừa nhìn sắc mặt Lý Đức Lợi:

Lý Đức Lợi đương nhiên không tin rồi:" Thằng nhóc mày không lên cơn chứ hả?"

Năm đó đám người Hà Thật đứng vững chân ở đây mất mấy năm, nhưng thằng nhóc Tiểu Mộc về mới mấy ngày? Cho dù có căn cơ, cũng phải có người, dù có người, phải có tiền, dù có tiền có người cũng không được, phải có quan hệ. Nhưng không ngờ hôm nay đã định sẵn khiến Lý Đức Lợi triệt để kinh ngạc, Hoàng Kim Bảo không nhiều lời giải thích: " Cậu không tin đúng không? Được, cháu dẫn cậu đi xem... ối trời ơi, thật không phải khoe khoang với cậu đâu, cái công việc này ai mà ngờ được, giờ nhìn lại thật khiến người ta thèm chảy dãi, nghĩ lại trước đây cháu thật sự là đầu óc chứa toàn phân lừa, sao lại không nghĩ ra làm thế này nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận