Nội Tuyến

Chương 506: Kẻ sa lưới đầu tiên. (8)

Chuyên gia tâm lý học không chắc chắn, dẫn tới kết quả của chuyến hành động này cũng là không chắc chắn. Lâm Kỳ Chiêu chán nản, buông xuôi ngồi xuống không hỏi thêm nữa, còn Thân Lệnh Thần thì đi lại trong phòng, thi thoảng bóp trán, không biết đang tính toán gì. Mộc Lâm Thâm lại đang nhìn lý lịch của tên nghi phạm Tỏa Tử (Cao Thụy), có vẻ rất quan tâm đến hắn ta. Nhìn mãi, hắn lẩm bẩm nói: " Đây cũng là một người tự học thành tài đấy. Từ việc ăn cắp xe đạp điện bắt đầu, các anh xem lần phạm tội đầu tiên, hắn còn dùng kìm thủy lực cắt khóa, sau khi vào trại tạm giam một lần, hắn có thể mở ba cái két bảo hiểm rồi, vào trại một lần nữa, hay quá, tốt nghiệp rồi, bắt đầu mở két sắt... Không đơn giản đâu, mỗi cá nhân đều có những điều đặc biệt của họ.'"

Vô tình ngẩng đầu lên phát hiện ra Thân Lệnh Thần đang nhìn mình, y cười:" Anh cứ nhìn tôi mãi thế?"

" Đợi cậu nói tình hình vụ án đấy, cậu vẫn chưa nói hết sao."

" Tôi thì có tình hình gì để mà nói chứ, không phải đã thẳng thắn khai báo rồi sao ... À mà này Lão Thân, đúng là có điều tôi chưa nói, chuyến này làm nội tuyến, anh cho tôi bao nhiêu?" Mộc Lâm Thâm hỏi:

" Hỏi lãnh đạo đi." Thân Lệnh Thần chỉ về phía Lâm Kỳ Chiêu, phủi trách nhiệm:

Lâm Kỳ Chiêu so ra thật thà hơn Thân Lệnh Thần nhiều lắm: "Thông thường phạm nhân cấp A do bộ trực tiếp đốc thúc, cung cấp manh mối dẫn tới bắt được nghi phạm sẽ được thưởng năm vạn, trường hợp của anh chắc chắn phải trên mười vạn rồi."

Vừa nghe thấy cái giá rẻ rúng đó, Mộc Lâm Thâm nổi giận:" Các anh chơi kiểu gì vậy, tôi nộp lên tiền tang vật đã 50 vạn rồi, phần thưởng ít nhất phải chừng đó chứ ... Chưa tính sau này thu lại được tang vật."

" Đầu cậu bị lọt nước à? Tiền tang vật mà có thể coi như tiền thưởng sao?" Thân Lệnh Thần mắng:

" Thế anh định dùng mười vạn để đuổi tôi thì đầu anh bị kép cửa rồi, tốt, trả mười vạn hả, vậy tôi chỉ làm công việc trị giá mười vạn thôi ... Hiện tại công tôi đã vượt xa giá trị rồi, chỗ giấu tang vật của Hoàng Kim Cẩu, giá trị vụ án ít nhất cũng phải một nghìn vạn." Mộc Lâm Thâm giơ ngón tay lên, bắt đầu mặc cả, còn có lý lẽ rõ ràng: "Này này, các anh không thể né tránh chủ đề này, này các vị lãnh đạo, tôi không phải đảng viên cũng không phải đoàn viên, không có nghĩa vụ cũng không có trách nhiệm làm việc này, tôi vào sinh ra tử trong thời gian dài như vậy, không thể chỉ cho mười vạn chứ? Mạng tôi rẻ vậy sao?"

" Để ... Để chúng tôi nghiên cứu thêm đã." Lâm Kỳ Chiêu đối phó, kêu khổ không thôi:

" Thế thi đừng hối hận, việc của tôi tới đây thôi, còn lại các anh đi mà làm." Mộc Lâm Thâm tuyên bố thẳng thừng:

“Ê, cậu là loại người thế nào vậy?” Thân Lệnh cũng bị chọc tức, tên này không có tí cảm giác chính nghĩa nào à:

Quách Vĩ thì nhắc nhở: “Anh không phải đã nói là không chắc chắn sao?”

" Chính các anh không chắc chắn, còn tôi thì thấy hắn ta sẽ đến, nói đơn giản, chỉ là thỏa mãn sở thích của hắn ta mà thôi, bảo hắn ta ở đây có nơi thú vị như thế, giống như bảo các anh ở đó có đồ trộm vậy, chạy nhanh hơn cả thỏ luôn." Mộc Lâm Thâm khịt mũi:

" Vậy người đâu?" Lâm Kỳ Chiêu hỏi:

" Đợi đi, tôi hỏi này, các anh phá án cũng phải vậy hả, manh mối chắc chắn 100% mới làm không thì ngồi chơi? Bảo sao thanh danh cảnh sát các anh trong mắt người dân tệ thế?" Mộc Lâm Thâm bắt bẻ:

Cả ba cảnh sát hậm hực không nói nữa, nói chỉ càng thêm bực. Những cô gái được bố trí ở bên ngoài nhìn có vẻ đoan trang nhưng thực sự là gái mại dâm chính hiệu, được Mộc Lâm Thâm lại thuê một tên dắt gái đưa thẳng đến đây. Mặc dù để dụ nghi phạm, về chuyện này, Lâm Kỳ Chiêu cũng cảm thấy rất ghét, nếu không phải vì người này biết quá nhiều, có lẽ hắn đã đuổi tên nội tuyến này từ lâu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận