Nội Tuyến

Chương 403: Đêm khuya gió lạnh. (8)

Chiếc xe chạy nhanh trong đêm tối, rẽ đến một nơi có những chiếc cần cẩu đang hoạt động. Người bị nhốt trong thùng chỉ cảm thấy bị nhấc xuống, rồi lại bị chuyển đến một nơi khác, bị đặt xuống rất mạnh, sau đó thì im bặt. Người bên trong có thể nghe thấy tiếng còi tàu, tiếng phà, nhưng tiếng kêu cứu yếu ớt của họ thì chẳng ai nghe thấy. Rất lâu sau cảm giác được thuyền rung lên, ai có chút kinh nghiệm đều hiểu thuyền khởi động ra khơi rồi, sau đó cảm giác hơi chòng cành, thuyền đi rồi, Mộc Lâm Thâm ở trong thùng buông tay. Đúng thế, xưa nay người biết quá nhiều sẽ không có kết quả tốt, đúng là bị đưa lên tàu biển rồi, có lẽ lúc này đây trên dưới xung quanh mình là ngàn tấn hàng, chắc chắn hơn chôn dưới đất. Bỏ thuyền lên xuồng máy, xuồng mày giữ tốc độ đều đặn tiến về phía trước. Trong khoang xuồng sáng đèn, ba người còn lại, Lão Qua đang khui rượu, người tài xế được gọi là Ngũ ca, hoặc có thể là Vũ ca, dựa vào ghế sofa, gác chân lên bàn trà, không biết đang nghĩ gì, người còn lại thì ngồi trên ghế sofa, buồn hút thuốc. Đợi một lúc lâu, vẫn im ắng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng gió biển thổi nhẹ bên mạn thuyền. Người ngồi trên ghế sofa tỏ ra mất kiên nhẫn, hỏi: " Có cần phải rắc rối vậy không? Cái loại ăn cháo đá bát đó, quẳng xuống biển cho xong chuyện."

" Nhiếp Tử, đừng cắt ngang khi Vũ ca suy nghĩ, chuyện lần này có vẻ nghiêm trọng đấy, Phan Tử đã bị bắt rồi, có cầm cự được hay không còn chưa chắc." Giọng Lão Qua có phần mệt mỏi:

Tên được gọi là Nhiếp Tử này là người kém bình tĩnh nhất trong ba người: " Phan Tử mà phản bội thì chúng ta gặp phiền toái không nhỏ đâu."

" Dù có phản bội hay không thì cũng chỉ có một con đường chết, tôi nghĩ hắn biết nặng nhẹ, chỉ làm nhiệm vụ trộm cắp chứ không buôn bán, hắn chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ và giữ lại tài sản của mình thôi mà … Không sao, hắn bị công an Thâm Quyến truy bắt được. Ài, mấy năm nay hắn càng ngày càng tham lam, làm rất nhiều chuyện mà chúng ta hoàn toàn không biết." Người tài xế thở dài, vô cùng tiếc nuối cho người đó:

" Cái nghề của chúng ta, ngoài con đường một khi đã dấn thân vào thì chỉ có nước đi đến cùng, làm gì có chuyện dừng tay." Lão Qua thở dài, lần lượt rót rượu cho tài xế cùng Nhiếp Tử:

Nhiếp Tử không có tâm trạng nào uống rượu:" Không biết Tang Mao và Mã quả phụ sẽ thế nào?"

" Bắt gian phải bắt tại trận, bắt trộm phải bắt tận tay, mà lại không có tang vật, chẳng ai làm gì được bọn chúng, sẽ nhanh chóng được thả ra thôi." Người tài xế nói, nhấp một ngụm sâm panh, có vẻ tiếc nuối nhận xét: " Hai người này cũng chẳng ra gì, càng ngày càng tham lam, bụng dạ thì càng ngày càng hẹp hòi, chỉ sợ mình thiệt thòi… Vậy mà lại còn nuôi cả tay trong của cảnh sát, còn đem cả việc làm ăn phơi bày trước mặt tay trong đó, đúng là chán sống rồi."

" Hắc Cương không biết được kênh xuất hàng đâu." Nhiếp Tử khẳng định, hai tên kia không ngu đến vậy:

" Không biết cũng chẳng khác gì, e là cái ổ hoạt động mấy năm nay phải bỏ rồi, lại phải bắt đầu lại từ đầu." Người tài xế có chút chán nản nói. Trong vô số lần chơi trò mèo vờn chuột với cảnh sát, hắn hiểu rõ cuộc chơi, chỉ cần lộ ra một chút manh mối là sẽ bị bám tới chết, đối với cảnh sát mà nói, bọn chúng có sự kiên nhẫn điên rồ với việc này, đó chính là cứ bám chết chờ đợi anh phạm lỗi, đeo bám cho đến khi anh hết đường chạy. Bọn chúng chưa chắc thông minh hơn ai, nhưng sự lỳ lợm của đám cảnh sát, chớ nên xem thường. " Đúng là phải rời ổ rồi." Lão Qua bùi ngùi, không còn trẻ nữa, ông ta quen ngày tháng chậm rãi, thong thả uống trà rồi:

Đêm nay, đương nhiên là lần dọn dẹp cuối cùng trước khi chuyển đi. Vào thời khắc cuối cùng, Lão Qua không ngừng quan sát sắc mặt của người tài xế, cố gắng tìm ra manh mối từ vẻ mặt lúc nắng lúc mưa của hắn, đoán xem liệu hắn có thực sự muốn đối phó với Tiểu Mộc hay không, ông ta thấy thằng nhóc đó vướng vào chuyện này thật quá oan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận