Nội Tuyến

Chương 351: Kỳ nhân chốn giang hồ. (2)

" Lãnh đạo, làm việc gì lớn, cho bọn em theo chân với, em có đông huynh đệ lắm." Đại Hồ Lô lỡ mất cơ hội tuyệt dủng, ôm hi vọng nhỏ nhoi cầu xin:

“Ha ha, làm nghề của chúng tôi, kiếm tiền nhanh, nhưng muốn chơi được thì cũng phải nhanh tay, còn phải học cách nhanh mắt …” Phan Tử vừa nói vừa lật tay, lưỡi dao sáng loáng lao thẳng về phía mắt Đại Hồ Lô, khiến hắn hét lên một tiếng thất thanh, sợ hãi tột độ, nhưng lưỡi dao hoàn toàn không chạm vào hắn. Phan Tử vừa kịp dừng tay lại thì tiện tay vung lưỡi dao, tạo ra một tiếng “vút” lao về phía Lưu Dương. Tên tiểu lưu manh kia theo phản xạ nghiêng người tránh được. Căn bản không có nguy hiểm gì cả, lưỡi dao sáng loáng lại thu về trong tay Phan Tử, đó là lưỡi dao được nối với một sợi dây mảnh. Chỉ một phép thử đơn giản đã thấy chênh lệch giữ Đại Hồ Lô và và Lưu Dương rồi, Phan Tử hỏi:" Chuyện như vậy sẽ ngày ngày bị kiểm tra đấy, cậu có muốn học không?"

" À, không không." Đại Hồ Lô lắc đầu quầy quậy mỗi ngày một lần thế này có mà để bị bệnh tim à:

Người tuyển dụng mắt quá chuẩn, mười mấy tên lưu manh chỉ chọn trúng một người, an bài xong vài câu, Phan Tử gọi Mộc Lâm Thâm đi, đám không được chọn tuy lấy lại tiền rồi vẫn cúi mặt ủ rũ, bắt đầu chuyển hâm mộ sang đố kỵ. " Hồ Lô ca, mau về miếu làm hòa thượng bán hương thu tiền đi, đừng để lỡ thời gian." Có tên lưu manh tỉnh táo nhắc, đừng có tham bát bỏ mâm:

" Đúng lắm, có cái đéo gì ghê gớm đâu cơ chứ, đi theo Mộc thiếu gia còn chẳng hơn theo đồ ăn trộm ... làm hòa thượng vẫn hơn làm loại trộm cắp."

Đại Hồ Lô xoa cái đầu bóng loang loáng, hậm hực nói, xem ra không có hi vọng thăng tiến đành quay về Phật đường, tiếp tục làm chân lưu manh giả hòa thượng có tiền đồ thì hơn, có điều hắn vẫn rất thất vọng. Khi Mộc Lâm Thâm quay đầu lại nhìn, mặt Đại Hồ Lô đầy ai oán. Xem ra lý tưởng chẳng giới hạn loại người, ngay cả Đại Hồ Lô cũng có. Mộc Lâm Thâm đi theo Phan Tử tướng mạo hết sức bình thường đi loanh quanh tới tối, cuối cùng y biết được một chuyện. Giang hồ tồn tại thực sự, không tính đám lưu manh tự xưng người giang hồ như Đại Hồ Lô, người bình thường như y trước kia luôn coi đó là dân giang hồ, thực ra đám đó chưa phải, đơn giản là đám lưu manh đường phố. Không chỉ giang hồ có thật, mà kỳ nhân giang hồ cũng có thật. Thật không thể tưởng tượng được tay một người có thể nhanh đến mức nào, chỉ cần lật tay một cái là có thể xuất hiện thêm một lưỡi dao hoặc một mũi kim. Lại lật tay thêm lần nữa thì vật vừa xuất hiện sẽ biến mất tăm, rồi lại lật tay nữa thì đồ của người ta chắc chắn sẽ không cánh mà bay. Mộc Lâm Thâm từng bị Thân Lệnh Thần móc túi, nhưng tốc độ đó chưa bằng, vì y đã cảm thấy ngờ ngờ có gì đó khác thường thì Thân Lệnh Thần ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận