Nội Tuyến

Chương 509: Ngũ ca là ai? (2)

Chứ còn sao nữa, Mộc Lâm Thâm vốn dặn Đại Hồ Lô báo tin Hoàng Kim Bảo bị bắt, để đánh động tới vợ hắn, sau đó đợi cô ta chạy ra ngoài, mai phục cướp, ai ngờ chẳng hiểu thế nào, hắn xông vào nhà cướp của, làm chuyện bại lộ sớm hơn dự kiến. " Lão bà của Hoàng Kim Bảo sẽ không báo cảnh sát chứ, nói không chừng cô ta nhận ra chúng ta đấy." Bọn lưu manh mất não là thế đấy, làm thì không nghĩ, làm xong mới biết sợ:

" Báo cái rắm, dám báo cảnh sát, ngày mai các huynh đệ xếp hàng luân phiên cưỡng bức cô ta." Đại Hồ Lô biết mình sai nhưng giọng điệu hung hãn, càng mạnh miệng thì càng chột dạ, Mộc ca bảo hắn làm một đằng, hắn lại làm một nẻo, không sợ bị bắt, chỉ sợ làm hỏng việc của đại ca thôi:

Có hai thằng lưu manh thảo luận với nhau:" Úi dồi, em gái đó mướt mát như thế, đáng lẽ vừa rồi phải luân phiên cưỡng bức mới đúng."

" Không thể nhìn bề ngoài, tao sờ rồi, nhão nhoét luôn, loại này tao biết chơi bời sớm, hỏng người rồi." Thằng bạn lưu manh chê bai:

Nghe tới đó Đại Hồ Lô nổi giận, đá cho mỗi thằng một cái, hai thằng ngã lăn quay bò dậy hỏi:" Đại ca, làm sao vậy ạ?"

" Con mẹ chúng mày, đồ chó má, chỉ biết tự sờ mà cũng không nhắc tao, tao chỉ mải cướp tiền, quên mất sờ cô ta vài cái trả thù thằng chó đó, ôi, lỗ lớn rồi, lỗ lớn rồi." Đại Hồ Lô hối hận không thôi, nhớ lại khi nãy, vợ cái thằng Hoàng Kim Cẩu đó thực sự là không tệ:

" Hay là chúng ta quay về đi." Có thằng chưa được sờ cũng thèm, đề nghị:

" Quay về cái rắm ấy, chúng ta tới cướp một lần rồi, quay về cô ta còn mở cửa cho mày, để mày thỏa mãn thú tính à? Đi mau." Đại Hồ Lô quát, đá đít:

Bọn lưu manh nhất tề khen, ái dà, đại ca thật là thông minh. Phải nói là Đại Hồ Lô vác theo cả đống mỡ mà chạy, thực sự không dễ dàng gì. Đám người chia thành hai nhóm, một nhóm gọi taxi rời đi, còn Đại Hồ Lô thì tâm sự nặng trĩu. Với cái đầu óc không mấy thông minh của hắn, dường như cảm thấy chuyện này có gì đó nguy hiểm. Trước đây dù có lăn lộn giang hồ thế nào, cũng chưa từng làm vụ nào trắng trợn như lần này. Nghĩ tới nghĩ lui, Đại Hồ Lô dừng lại, móc điện thoại ra, định gọi cho Tiểu Mộc. Một tên lưu manh bên cạnh nhắc nhở: “ Đại ca, Mộc gia vào trại rồi… Vị trí của anh, chắc chắn đã được xác lập.”

" Vớ vẩn! Mộc gia là con mèo chín mạng, làm sao có chuyện đó được? Chắc chắn là bọn chúng mù cả rồi!" Đại Hồ Lô nói, nhưng trong lòng vẫn do dự. Giờ mà gọi điện có khi bị cảnh sát lần theo dấu vết thì toi đời. Nhưng không gọi thì lại thấp thỏm không yên. Má nó, rốt cuộc có dám gọi hay không đây?! “Thật mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận