Nội Tuyến

Chương 193: Nguy hiểm ở khắp nơi. (1)

Thời gian chỉ tới 6 giờ 45 phút, mặt trời đã dịu đi rất nhiều, nhưng hơi cái nóng chưa tan đi bao nhiêu, chỉ có gió tối đã mạnh hơn, mọi người đều trông đợi có một cơn mưa giải nhiệt, đã nóng nóng liên tục năm ngày rồi, nếu còn không mưa, không ai muốn ra ngoài nữa, nhiều chuyện buôn bán, nhiều hoạt động sẽ ảnh hưởng. Mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà giống như sương mù, không gian bao phủ bởi màu hồng. Dương Mộng Lộ, Hà Ngọc Quý xuất hiện ở cửa đại sảnh Kim Khoa Khải Việt, nhìn thấy hai chiếc xe khách lớn cuối cùng đi tới, hai người điều chỉnh nét mặt, che giấu đi sự mệt mỏi, niềm nở đi tới. " Lộ Lộ, cô phải tin tôi, đám người đó bị tổng giám đốc Lâm làm mê muội cả, các giám đốc khác đều đã đồng ý, chúng ta chơi lớn một mẻ, sau chuyến này, chúng ta có đủ tiền nghỉ hưu rồi." Hà Ngọc Quý tranh thủ thời gian nói nhỏ tuyết phục Dương Mộng Lộ, thu hoạch lần này đã vượt quá kỳ vọng của bọn họ, kế hoạch ban đầu của họ là thu về khoảng 2000 vạn, nhưng mới nửa buổi, con số đã là gần 3000 rồi, mà nhìn sự phấn khích của đám khách hàng, chỉ cần tổng giám đốc Lâm thể hiện một lần nữa, nói không chừng 4000 vạn cũng đạt được:

Dương Mộng Lộ chẳng quay đầu lại, không hiểu sao nhìn cô không hưng phấn như ông ta:" Còn lui được sao?"

" Cũng phải nhỉ, lui về rồi cũng chẳng biết phải làm thế nào ... Hay là hai chúng ta lập thành một đội đi?" Hà Ngọc Quý thăm dò:

Dương Mộng Lộ hỏi ngược lại:" Anh có làm nổi không đấy, đây không phải là chuyện mà hai người có thể làm được."

" Thêm Lâm Tử nữa chắc chắn là được .... Tôi nói cho cô biết, thằng nhóc đó bị đứa chái gái của tôi bám chắc lấy rồi, tôi thấy, muốn lôi kéo cậu ta không thành vấn đề." Hà Ngọc Quý tin tưởng vào đứa cháu gái xinh đẹp giữ chân tổng giám đốc Lâm không thành vấn đề, thế nên chưa gì đã bắt đầu tính toán bước thứ hai:

Lần này thực sự khiến Dương Mộng Lộ phải nhíu mày rồi, lôi kéo người khác là gốc rễ sinh tồn của tổ chức đa cấp, thù đoạn không gì không dùng, xem ra Hà Ngóc Quý hi sinh cả cô cháu gái. Cô không bình luận gì cả, chỉ là lộ ra chút ghét bỏ, khẽ lắc đầu. " Sao vậy, sao tôi thấy cô không vui chút nào là sao?" Hà Ngọc Quý nắm tay đặt trước bụng, rất có phong thái một phó tổng:

" Vụ này chơi quá lớn rồi, tôi không vui nổi." Dương Mộng Lộ có vẻ bất an vì chuyện nằm ngoài dự liệu, dù có là tốt hơn thì cũng là vượt ngoài tầm kiểm soát:

Hà Ngọc Quý không thấy vấn đề gì:" Làm ăn thì kiếm lời càng nhiều càng tốt chứ, chẳng lẽ mười mấy năm rồi mà vẫn chỉ có như thế, phải làm lớn hơn chứ. Tối thấy đám nước ngoài mấy năm qua chơi thủ đoạn mới rồi, xẻo một đợt là đi ngay, đổi nơi khác khai trương lại, chúng ta cũng phải học theo đường lối của người ta, ít nhất thoải mái vài năm."

" Anh học đi, tôi không có tinh thần đó nữa rồi." Dương Mộng Lộ vẫn lắc đầu:

" Cô không làm cái nghề này thì còn làm được gì nữa?" Hà Ngọc Quý chẳng tin, cô em này lại có ý đồ gì sao:

" Hì hì, bà đây muốn gả cho người ta để hoàn lương, thế không được à?" Dương Mộng Lộ quay sang nhoẻn miệng cười, ánh mắt phong tình vạn chủng nói một câu, khiến Hà Ngọc Quý xao động, suýt nói ra một câu kinh điển, tôi nuôi cô. Chẳng qua là nghỉ thế chứ, loại nữ nhân này còn muốn gả đi à, chỉ nghĩ thôi mà ông ta không kìm được phát ra khỏi tiếng cười. Thực ra trong tổ chức này đó là một câu nói đùa mà thôi, thượng tầng đã tổng kết mục đích tẩy nào chính là biết nam nhân trở nên vô liêm sỉ, khiến nữ nhân biến thàn không biết hổ thẹn, như thế mới được gọi là tẩy não thành công. Thành viên được bồi dưỡng ra bằng cách thức này, coi lừa gạt dối trá là chuyện bình thường, người như thế thì chẳng thể nào làm một người bình thường sống yên phận nữa. " Anh cười cái gì?" Dương Mộng Lộ khó chịu:

" Tôi đang nghĩ, cô đã lên giường với bao nhiêu nam nhân rồi, thuốc tránh thai chẳng biết uống nhiều tới mức nào, còn nghĩ tới gả cho người ta à?" Hà Ngọc Quý nhìn thân hình nảy nở của Dương Mộng Lộ, hai người họ dường như từng có quan hệ không bình thường:

Dương Mộng Lộ vẫn tủm tỉm cười, nhưng trong đáy mắt ẩn chứa sát khí, cô đi tới gần Hà Ngọc Quý. Hà Ngọc Quý vừa mới ý thức được nguy hiểm chuẩn bị rút lui thì bàn chân đau nhói, bị Dương Mộng Lộ dùng mũi giày cao gót cho một bài học tàn nhẫn. " Bà đây bị hủy trong tay đám người các ngươi, cận thận có một ngày tôi đào hố chôn ông đấy." Dương Mộng Lộ thì thầm bên tai Hà Ngọc Quý, không để người khác nghe thấy, giọng điệu không có tí đùa cợt nào:

" Không nhắc tới nữa, không nhắc tới nữa, chuyện đã bao nhiêu năm rồi, khi đó chúng ta vẫn còn trẻ người non dạ mà." Hà Ngọc Quý sợ tái mặt, vội vàng dỗ dành, chỉ muốn tát bản thân một cái, sao lại nói ra câu ngu như thế, cô gái này thân phận khác xưa rồi, đúng là không nên quá phấn khích mà:

Hai chiếc xe đã đỗ hẳn lại, người dẫn đội cầm lá cờ đỏ đi xuống vẫy vẫy giống đoàn khách du lịch, Hà Ngọc Quý và Dương Mộ Lộ trong chớp mắt đã tươi cười như không có chuyện gì cả, đi tới bắt tay niềm nở với khách, dẫn người lên lầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận