Nội Tuyến

Chương 225: Câu đố chưa được giải. (3)

Theo như thống kê bên hải quan, mỗi ngày số người đi qua cửa khẩu này phải lên tới bốn năm vạn, chủ yếu là du khách. Ở cái nơi tấc đất tấc vàng này, ai mà lại đi để ý những khách hàng vội vàng lướt qua mỗi ngay, hai bên chỉ là người qua đường trong đời nhau, e chẳng bao giờ gặp lại lần nữa. Trong dòng người như thủy triều đó, thi thoảng lại có người tới cửa hiệu ở gần mua mấy món đồ nhỏ mà trong nội địa không có, cả con đường suốt cả ngày từ sáng tới tối rều rộn ràng náo nhiệt, chẳng có lấy một giây phút yên tĩnh nào. Lại có một nhóm người nữa chuẩn bị qua cửa khẩu, trong đó có một ông già đội mũ cỏ, chống cái gậy, mặc trang phục giả cổ, trông có vài phần phong phạm của tiên sinh đạo học ngày xưa. Trước khi tới gần cửa khẩu, ông ta xem đồng hồ rồi rời dòng người, đi vào một cửa hiệu trang sức bạc được trang hoàng rất cầu kỳ, đứng trước quầy trưng bầy các loại trang sức bạc hình dáng khác nhau. Ông ta đi dọc theo quầy, có vẻ không có món đồ nào lọt vào mắt, đến khi thấy cái khóa bạc tạo hình cổ điển thì dừng lại, đây là thứ thời xưa ở quê dùng làm trường mệnh tỏa. Trong đôi mắt nheo lại, không ngờ ánh mắt lại nhìn chằm chằm rất lâu với món đồ rất bình thường ấy, ông ta khẽ đưa tay gỡ xuống, mặt mang nụ cười nhìn cái khóa, tựa hồ đang hồi tưởng. Thời buổi này nếu đeo cho trẻ con cái món đồ trông quê mùa như thế, không biết liệu có bị người ta chê cười không, nghĩ một lúc ông ta thử đeo lên cổ, soi gương ngắm nghía ... Trong lòng không ngờ sinh ra chút quyến luyến, lại tháo xuống, ông ta thích những thứ đồ chúc phúc đơn giản thế này, mặc dù niên đại cách đây hơi xa một chút."

" Cô ơi cái này bao nhiêu tiền?" Ông ta vừa hỏi một cái, không ngờ cô gái bán hàng lại sợ hãi lùi lại:

Không biết từ khi nào bên cạnh ông ta xuất hiện một đại hán cao lớn đen chùi chũi, đầu trọc lóc, da thịt lộ ra ngoài đầy nốt mẩn đỏ trông phát hải, lên tiếng nói với ông già:" Ông mua làm cái gì, ông không cần tới nó nữa đâu."

Chính là Trương Cuồng, lão già này có thể qua mắt được ai, làm sao có thể qua mắt được một người từng làm chân chó cho ông ta thời gian dài, lại còn là cảnh sát hình sự nữa chứ. Ông già đó cầm cái khóa bạc, sau một giây do dự, sau đó chẳng nói chẳng rằng, cứ thế ngã uỵch xuống đất, mắt đờ ra, miệng sùi bọt mép, tay chân co giật. Phục vụ và khách khứa bên trong cửa hiệu la hét chói tai. " Con mẹ nó, này, lão điên kia, lại giờ trò ăn vạ đấy à, có tin tôi bóp chết ông ngay bây giờ không?" Diễn biến quá bất ngờ làm Trương Cuồng luống cuống, cô phục vụ kia la hét chạy đi, tức thì người khác không biết gì cũng kêu theo, nhất thời đám đông hỗn loạn. Hắn ngồi xuống định bảo lão già đừng có mà giở trò nữa, không ngờ ông ta có giật càng nghiêm trọng, chẳng biết làm thế nào mà bọt trong miệng sùi ra cả đống, hơn cả dùng kem đánh răng, miệng thì rên hừ hừ như sốt rét. Xung quanh nhanh chóng có người tụ tập, chỉ trò bàn tán, người bảo gọi cấp cứu, người thì bảo gọi cảnh sát, hình như thằng cha to lớn kia làm gì ông già. " Tránh ra, tránh ra ..." Mộc Lâm Thâm rẽ đám đông chui vào, kéo tay Trương Cuồng, bất ngờ thứ trong tay đổ lên người ông già, thế nào mà lại trúng đũng quần nữa chứ:

Ông già đang lên cơn động kinh, ngay lập tức ngồi bật dậy, liên túc tóm lấy đũng quần kêu ầm ĩ, tay chỉ mặt Mộc Lâm Thâm " thằng nhãi ranh, tí tuổi đầu mà ác ..." Chửi tới đó thì ông ta há mồm ra, ngạc nhiên nhìn hai người, tựa hồ không tin được sao hai người này lại cùng xuất hiện với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận