Nội Tuyến

Chương 568: Bi kịch biến hài kịch. (1)

Đời người đúng là khó đoán, không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra, cái cuộc đời lên voi xuống chó của Tôn Thanh Hoa là minh chứng rõ nhất cho câu này. Ai có thể ngờ rằng cái thằng xấu xí, nhà nông thôn, học hành không ra gì, vậy mà lắc mình cái thành phú hào có hạng ở Thượng Hải, thậm chí cười cô gái từng là khao khát bao nhiêu người … Rồi cái ngày hắn tổ chức đám cưới xa hoa khiến bao người nổ mắt ghen tỵ, khiến không biết bao cô gái hận không thể trao thân cho hắn, cũng chẳng ai ngờ hắn một ngày gần như mất hết, còn rơi vào tình trạng điên điên dại dại thế này. Tới bệnh viện, Nhạc Tử rải tiền mở đường, rất nhanh Tôn Thanh Hoa được đưa đi kiểm tra, bác sĩ kiểm tra nước bọt, lấy máu xét nghiệm, xem xét sơ bộ, mày quá không giống sốc thuốc, mà có vẻ là ngộ độc rượu. Tôn Thanh Hoa cứ mềm nhũn, như sắp đi đời đến nơi, nhưng đúng lúc tưởng hắn không trụ nổi nữa, hắn lại đột ngột mở mắt , buông một câu làm người ta nghẹn họng! Đảng Ái Dân bắt đầu cảm thấy ghét gã này, một kẻ hoàn toàn không biết trân trọng lòng tốt của người khác. Nhạc Tử lại chẳng bận tâm, chạy trước chạy sau lo liệu …

Sắp đến lúc lấy kết quả xét nghiệm, Đảng Ái Dân rời đi chờ lấy báo cáo. Ngay lúc đó, Tôn Thanh Hoa bỗng mở mắt, giọng yếu ớt nhưng đầy tội nghiệp, nhìn Nhạc Tử nói: "Tôi đói rồi…"

"À! Tốt quá rồi…" Nhạc Tử mừng rỡ, vỗ đùi đứng dậy: "Anh chờ chút, tôi đi mua đồ ăn cho anh!"

Trong mắt tên tham ăn tục uống như Nhạc Tử, còn ăn được, còn nghĩ đến chuyện ăn, đều là dấu hiệu của, tinh thần vẫn còn nhiệt huyết với cuộc sống. Hắn vừa mới đứng dậy thì cánh tay bị Tôn Thanh Hoa kéo lại, vội hỏi:" Anh còn cần gì nữa?"

"Cảm ơn cậu nhé, Nhạc Tử." Tôn Thanh Hoa cười cổ quái, giọng yếu ớt nhưng đầy châm chọc: "Đám bạn tôi ai cũng nói cậu là thằng ngu."

"Ha ha, ai quan tâm chứ?"Nhạc Tử cười nhe răng, chẳng mảy may để ý, với hắn, người ta nghĩ gì cũng chẳng quan trọng, dù sao hắn cũng tự biết mình chẳng có gì tốt đẹp để mà hy vọng người ta nói tốt về mình, chửi ngu còn là nhẹ đấy:

Tôn Thanh Hoa cười buồn, ánh mắt trống rỗng: "Đúng vậy, ai quan tâm chứ… Bạn bè chạy hết, vợ cũng bỏ đi, chỉ còn mỗi thằng ngu như cậu vẫn nhớ đến tôi."

"Đương nhiên rồi! Hai ta từ hồi cấp ba đã là huynh đệ cùng chịu phạt đứng sân thể dục mà, không nghĩ cho anh thì tôi nghĩ cho ai chứ…" Nhạc Tử vỗ vai Tôn Thanh Hoa, cười an ủi. "Chờ chút nhé, tôi đi mua chút đồ ăn cho anh."

Nói xong, Nhạc Tử cười tít mắt, quay người rảo bước ra ngoài, hướng đến mấy quán ăn vặt trước cổng bệnh viện. Nhạc Tử không hề để ý rằng, ngay khoảnh khắc bóng lưng hắn khuất xa, hai hàng nước mắt của Tôn Thanh Hoa tuôn rơi như mưa. Hắn đưa tay quệt mạnh, nghiến răng, cố nén lại cảm xúc, rồi run rẩy đứng dậy, bước chân lảo đảo nhưng ánh mắt kiên quyết, lặng lẽ hòa vào đám đông, biến mất…

Chẳng bao lâu sau, Đảng Ái Dân cầm kết quả xét nghiệm quay lại phòng bệnh, đứng sững người, cả hai đều biến mất. Hắn nhìn quanh quất, nhưng chẳng thấy bóng dáng ai, lúc này hắn mới nhận ra, mình thậm chí còn không có số điện thoại của bọn họ, lẩm bẩm:" Quái, ai tên gây họa này lại chạy đi đâu rồi?"

Chẳng bao lâu sau, Nhạc Tử hớn hở xách túi đồ ăn quay lại rồi đứng đờ ra, hắn tròn mắt nhìn quanh, rồi hấp tấp hỏi Đảng Ái Dân: "Người đâu rồi?!"

"Tôi cũng không biết!" Đảng Ái Dân ngơ ngác, nhìn quanh rồi giơ tờ kết quả xét nghiệm lên: "Có vẻ không có vấn đề gì nghiêm trọng cả…"

" Tôi đã nói là không có gì to tát mà! Anh cứ làm quá lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận