Nội Tuyến

Chương 120: Một bước cũng không rời. (5)

Xe đi lên đường cao tốc, mục tiêu là Chi Dương, nơi nghỉ ngơi của bọn họ luôn là khu phục vụ đường cao tốc, thời gian qua cuộc sống của Mộc Lâm Thâm không khác gì dân du mục, thời gian trong ngày chủ yếu ở trên xe, đi khắp nơi này tới khác, mỗi điểm dừng chỉ là chỗ nghỉ chân tạm bợ để tới nơi tiếp theo mà thôi. Chủ đề chính trong xe cũng không phải chuyện gió trăng mà là công việc, nếu không phải là công việc thì Dương mỹ nữ sẽ khép mắt lại nghỉ ngơi, đám nam nhân không thể cười đùa làm hỏng giấc ngủ của cô, tuy chỉ có một mình là nữ, đi cùng bốn nam nhân trưởng thành, rõ ràng cô mới là người nắm quyền ở đây, không chỉ vì địa vị trong tổ chức, còn vì cô gái này rất biết thao túng tâm lý nam nhân. Song cũng có vài chuyện thay đổi, như mấy ngày trước còn là Dương Mộng Lộ dạy Tiểu Mộc chú ý những chi tiết gì, bây giờ thành cô phải thỉnh giáo y chi tiết rồi, như làm sao nhìn ra xuất thân, cá tính, cùng với trạng thái tâm lý của một người. Mộc Lâm Thâm cũng không che giấu, y tổng kết ra mấy đặc điểm của người tham dự: Tay thô ráp, lưng còng, vai không đều nhau là người làm công việc bốc vác nặng nhọc chuyển gạch, vác bao xi măng. Người tay nhỏ, mắt gian, tẩy não rồi mà vẫn còn thường đảo qua đảo lại, không phải làm tiếp thị thì cũng là gian thương, hơn nữa còn là loại không kiếm được tiền. Loại người mắt nhìn chân, tay buông thẳng, không hề nhúc nhích là người ở quê lên ít tiếp xúc. Những người mở mồm ra là nói tới kiếm tiền, lúc nào cũng như uống thuốc kích thích, chính là cẩu sinh viên vừa mới tốt nghiệp, chẳng biết cái gì cả. Nói ra không chỉ Dương Mộng Lộ chăm chú lắng nghe, cả Đại Chủy và Đại Đầu cũng như đớp từng lời một, có điều đem lý thuyết áp dụng vào thực tế được còn cần rất nhiều thứ khác, Mộc Lâm Thâm có viết thành sách đưa hai tên đó cũng vô ích thôi. Sắp tới khu phục vụ, Dương Mộng Lộ thắc mắc:" Tối qua cậu kiếm loại nhạc gì vậy, tôi thấy hiệu quả tốt lắm."

Nghe cô nhắc tới nhạc phát ở hội trường hôm nay, Ngốc Đản cũng rất ấn tượng, cả loại ngốc như Đại Đại cũng gật đầu phụ họa:" Đúng thế, nghe rất đã."

" Vệ quân ca của nước Đức đấy, bộ đội SS đang tiến quân." Mộc Lâm Thâm mím môi cười, hai tên ngốc không hiểu lắm, y nói thêm:" Để là sánh ngang với Người bán hàng vĩ đại nhất thế giới, đó là bài hát về phát xít vĩ đại nhất thế giới."

Dương mỹ nữ cười không ra nổi nữa, lườm Mộc Lâm Thâm một cái, tên nhóc xấu bụng, thế mà cũng dám làm. Hai tên Đại Đầu sao hiểu được vấn đề trong đó, cứ luôn mồm khen hay, nghe rất hùng hồn, kích thích. Ngốc Đản lái xe dở khóc dở cười, bảo sao nghe ra mùi vị chiến tranh khói lửa trong đó. Xe lại đi vào khu phục vụ, đây là lợi ích mà Mộc Lâm Thâm đấu tranh mới có, trước kia bọn họ chỉ nghỉ tạm ăn uống ở quán ven đường, nhưng từ khi y giao chủ trì hoạt đồng, quyết định nâng cấp đão ngộ tới khu phục vụ. Một đặc điểm ở Trung Quốc, khu vục vụ đường cao tốc không chỉ là chỗ khách nghỉ lại ăn qua loa trên hành trình dài, mà không khác gì một trung tâm thương mại quy mô tầm trung. Có siêu thị, có khu vực bán đồ đặc sản địa phương, có quán cà phê, phố ẩm thực, hiệu ăn nhanh ... Đó là những thứ cơ bản thôi, mỗi nơi lại còn làm đặc điểm riêng, phong cách kiến trúc riêng, không khác gì khám phá khu du lịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận