Nội Tuyến

Chương 644: Thiên quân nhất phát. (1)

Tiếng bước chân rẩm rập vang lên, một nhóm cảnh sát chạy tới văn phòng tổ chuyên án của chi đội điều tra kinh tế. Người dẫn đầu là Lâm Kỳ Chiêu, hắn được triệu tập vào buổi chiều khi vụ tai nạn giao thông ở Thượng Hải làm lộ ra một vụ án tiền giả. Chiếc xe liên quan cũng đến từ tỉnh An Huy, hắn lập tức dẫn đội đến đây để trao đổi thông tin về vụ án. Vụ tai nạn rất nghiêm trọng, nạn nhân dù đã được đưa tới bệnh viện nhưng vẫn không qua khỏi. Vương Thọ Hòa, nghi phạm duy nhất từng tiếp xúc với số tiền giả, trở thành trọng điểm của toàn bộ vụ án. Từ khi phát hiện manh mối của Diêu Ngọc Hà vào ngày hôm qua, việc rà soát trên toàn tỉnh đã được triển khai, nhưng không ngờ chỉ vài giờ sau đã có thêm đầu mối mới. " Ở nơi nào?" Lâm Kỳ Chiêu hưng phấn hỏi Chu Quần Ý:

“ Khu dân cư Hải Hằng, đường Thập Ngũ Lý Hà, thành phố Lãng Khê … tòa nhà chung cư này có chín tầng.” Chu Quân Ý trả lời:

“ Khả năng phân tích dữ liệu của các anh ghê gớm thật đấy, chẳng phải đã nói là không thể tìm thấy thông tin về Diêu Ngọc Hà trong cơ sở dữ liệu sao?” Lâm Kỳ Chiêu cúi sát vào màn hình máy tính, từ xa hàng trăm cây số, cuối cùng họ đã xác định được mục tiêu chính xác:

Lời khen này lại khiến Chu Quần Ý không thoải mái:" Không phải do chúng tôi tìm được."

" Ồ, còn đơn vị nào khác tham gia à?" Lâm Kỳ Chiêu biết trên bộ cũng chú ý tới vụ án này:

" Do đồng chí Đảng Ái Dân tìm được, bọn họ dựa vào đặc trưng của nữ nghi phạm, thiết lập một phạm vi kiểm tra rất nhỏ, hiện đang kiểm tra ở hai thành phố Minh Quang và Lãng Khê." Chu Quần Ý nói:

Đảng Ái Dân? Lâm Kỳ Chiêu thoáng cái liền hiểu ra ngay là ai, song vẫn còn ngạc nhiên:" Hai thành phố à, bọn họ thu hẹp phạm vi tìm kiếm thế nào mà có kết quả nhanh như thế?"

“ Họ chỉ kiểm tra các cửa hàng quần áo nữ, tiệm làm đẹp và những nơi giải trí thư giãn quanh tiểu khu trung cấp ... Cô ta đã đổi cả tên và quê quán, nhưng không thể thay đổi khuôn mặt, ngay cả cảnh sát khu vực cũng biết cô ta, là người mở một quán mạt chược, hiện lấy tên là Diêu Lam.”

" Đơn giản vậy thôi sao? Sẽ không nhầm chứ?"

" Lần này muốn nhầm cũng khó."

Bên kỹ thuật trinh sát phát lại hình ảnh, đã có các nhân viên trinh sát lảng vảng quanh quán chơi bài, họ chụp lại đặc điểm khuôn mặt của nữ chủ quán quyến rũ kia, cô ta đang niềm nở chào đón một nhóm khách chơi bài. Hình ảnh này hoàn toàn trùng khớp với ảnh gốc của Diêu Ngọc Hà trong hệ thống hộ tịch cảnh sát và cả với hình ảnh từ camera giám sát tại địa điểm nhận hàng ở Sào Hồ. Một đầu mối đơn giản về việc chuyển hàng, từ Lư Châu nối đến Sào Hồ, rồi từ Sào Hồ đến Lãng Khê, cuối cùng đã tìm ra đích chủ. Những cảnh sát kinh tế đã chiến đấu suốt nhiều tháng trời hào hứng nói chuyện rôm rả, Lâm Kỳ Chiêu mỉm cười nhìn Phàn Tái Lệ một cái, cả hai cùng chung suy nghĩ, trao nhau nụ cười đầy thâm ý. " Vậy phát hiện ra Vương Thọ Hòa chưa?" Lâm Kỳ Chiêu hỏi:

“ Chưa có, theo phản ánh từ đồn công an địa phương, người phụ nữ tên Diêu Lam này đã mua nhà và chuyển hộ khẩu đến đây vào năm 2003. Chồng cô ta tên Lê Đại Ẩn, làm quản lý tại khu phong cảnh Thiên Mục Sơn, cách trung tâm thành phố 21 km, là lao động tạm thời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận