Nội Tuyến

Chương 674: Thói xấu khó bỏ. (4)

Kim Cương đúng là tên thuộc hạ rất khá, còn sợ hai vị đại ca lo lắng nên nói thêm: “Chúng nó sẽ không báo cảnh sát đâu, có báo cũng chẳng ai thèm để ý đến chúng… Mẹ kiếp, bán thân cũng chạy sang tận nước khác để làm, đây không phải cướp cơm của mấy em gái của chúng ta địa phương sao, Hồ Lô ca là tổng chỉ huy gái gọi 18 lộ Hàng Châu mà, nếu để bọn gái nước ngoài lấy hết việc thì chẳng phải mất uy danh sao, thế nên em làm việc này để chúng biết, kiếm tiền ở đây không dễ đâu, phải biết quy củ … Thực ra cũng không đắt lắm, Oai Tảng Tử bán cho em giá sỉ, mỗi tờ hai mươi tệ…”

Mộc Lâm Thâm cuối cùng không nhịn được nữa, hai tay vịn tường, đập đầu mấy phát liền, lũ ngu này tố chất quá kém, cứu không nổi. Đại Hồ Lô thấy Kim Cương vẫn còn đang ngốc nghếch cười hô hố, mà Mộc ca thì phản ứng như thế, biết chuyện không hay, bợp cho Kim Cương vài phát:” Mẹ mà chứ, ai bảo mày tự tiện làm thế, tự dưng gây rắc rối không đáng làm gì hả, Mộc ca khó lắm mới kiếm cho các huynh đệ công việc đàng hoàng, mày đúng là chó không đổi tính ăn phân.”

Kim Cương vội đuổi theo thề thốt: “Mộc gia, Hồ Lô ca, các anh đừng giận, em không làm mấy chuyện này nữa đâu …chỉ tiêu hết số tiền này cho đỡ phí thôi, Oai Tảng Tử chẳng phải đã mất mạng vì mấy chuyện thế này sao… em biết các anh lo cho mọi người, nhưng thật sự không có vấn đề gì đâu. Bây giờ ngoài việc ăn uống, mua dâm, cờ bạc ra, em cũng chẳng làm chuyện xấu gì khác nữa đâu.”

“ Còn chê làm thế chưa đủ à? … Thôi được, tạm bỏ qua chuyện này, tôi đến đây là muốn hỏi về chuyện của Oai Tảng Tử, sao hắn lại đi vận chuyển tiền giả cho người ta?” Mộc Lâm Thâm hỏi, Oai Tảng Tử thật ra tên là Lý Tĩnh Ba, vì liên quan đến vụ tiền giả, không ít bọn lưu manh quanh khu vực đã bị cảnh sát triệu tập:

“ Mộc gia, tụi tay chân của Địa Lôi không phải thường xuyên tuyển tài xế mà, vận chuyển hàng hóa thì có gì lạ đâu, Oai Tảng Tử vốn chạy xe.” Kim Cương không biết vấn đề nghiêm trọng thế nào, thản nhiên đám:

Tuy Đại Hồ Lô cùng mấy tên Lưu Dương, Tiểu Thất đã thoát nghèo, làm việc biết sợ rồi, nhưng trong mắt đám huynh đệ vẫn còn lăn lộn dưới đáy xã hội, hiển nhiên là không tồn tại khái niệm đúng sai, có tiền thì làm việc, đó là chuyện bình thường, không cần phải nghi ngờ gì cả. Chắc chắn không phải là công việc chính đáng, mà công việc chính đáng cũng chẳng bao giờ tìm đến những kẻ có cách làm ăn không đàng hoàng như họ để nhờ vả. “Đã tuyển bao nhiêu người rồi?” Mộc Lâm Thâm quay sang hỏi Đại Hồ Lô, rồi bổ sung thêm một câu: “Trong vòng hai tháng gần đây.”

“Hôm qua anh gọi cho tôi, tôi đã đi hỏi rồi, Oai Tảng Tử, Lão Kiệt, Bàn Đầu Ngư và Đại Hải Tinh đều đã chạy hàng cho Địa Lôi, chắc phải bảy tám lần rồi.” Đại Hồ Lô trả lời xong bợp đầu Kim Cương, quát:” Mày đã sớm biết bọn chúng buôn tiền giả phải không?"

" Biết chứ, nhưng sao đâu anh, bán tiền giả còn lương tâm hơn bọn bán thuốc giả, ít nhất cũng không gây chết người." Kim Cương cũng có cái lý của riêng hắn:

Mộc Lâm Thâm biết Đại Hồ Lô bây giờ là phó tổng giám đốc, nói cách nào đó hắn cũng cò phần xa rời quần chúng, vài việc không rõ nữa, không trách hắn, trực tiếp hỏi Kim Cương: “Thế bọn họ đã tiêu thụ hàng như thế nào?”

“Thì mỗi người đều có cách riêng của chúng.” Kim Cương bắt đầu kể ra. Những tên bán lẻ tẻ thì chủ yếu là đi lừa mấy quán nhỏ, cửa hàng tạp hóa hay các tiểu thương ở vùng ngoại ô, những người bán rau, bán trái cây, bán đặc sản từ núi rừng. Chỉ cần tiêu được một tờ tiền giả, số tiền lẻ thối lại toàn là tiền thật cả. Cao cấp hơn chút thì chơi trò đánh rơi gói đồ, chọn chỗ thích hợp, thả cái túi xuống, chỉ cần có người nhặt, lập tức bị vây lại, vu ngay cho người ta tội ăn cắp. Không phục à? Mẹ kiếp, trong túi của tôi có hơn một vạn tệ đấy! Thấy chưa? Đưa thẳng lên đồn cảnh sát, ít nhất cũng ngồi tù hai năm. Dọa nạt một hồi, thế là những người bị gài bẫy mất sạch tiền trong túi. Còn cao cấp hơn nữa thì là những việc mờ ám kiểu này, trong vũ trường mua thuốc, ở đó ánh đèn mù mờ, trả tiền giả ai biết đó vào đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận