Nội Tuyến

Chương 640: Lần theo manh mối. (2)

Mọi người lên xe rời đi, chiếc xe chạy qua những con đường lạ lẫm trong thành phố, chẳng ai buồn quan tâm tới cảnh quan nữa, cuộc sống của người thực địa bọn họ nay đây mai đó hơn cả dân du mục, bọn họ chẳng cần biết xung quanh thế nào, bọn họ chỉ cần một cái tên, một tọa độ, tiếp đó xông tới bắt người, cái khác không quan trọng. Xe đi một lúc phát hiện một quán ăn nhỏ bên đường, cái loại giá cả phải chăng, thế là dừng lại, cả đám kéo vào, không cần rườm ra, ngồi xuống gọi mấy bát mì lớn. Cả đám thanh niên mắt còn ngái ngủ đã bắt đầu ăn ngấu nghiến, tiếng húp mì "xì xụp" vang lên. Tuổi đời bọn họ đều còn trẻ, toàn những chàng trai khỏe mạnh cường tráng, cùng lắm cũng chỉ chừng ba mươi mà thôi. Họ trông chẳng khác mấy so với mấy cảnh sát hình sự Mộc Lâm Thâm gặp lần đầu ở tỉnh Thiểm Tây, nhìn qua còn tưởng là công nhân xây dựng, quần áo lấm lem, người đầy mùi mồ hôi. Ngồi xuống là có thể thiếp đi ngay, vừa nghe thấy động tĩnh là mở mắt ra rồi cắm đầu làm việc. Vài người ăn uống trông thật không đẹp mắt chút nào, cứ như thể muốn dùng đũa nhét hết đồ ăn trong bát vào miệng một lần cho xong. "Bịch" một tiếng, Đảng Ái Dân cười tươi, đặt trước mặt Mộc Lâm Thâm và Như Hoa một bát thịt. Cái bản mặt nịnh bợ đó khiến Mộc Lâm Thâm không chịu nổi, liền gọi to: "Này, ông chủ, thêm hai đĩa thịt nữa."

"Ê, mẹ nó chứ, các cậu định ăn đến khi tôi phá sản mới thôi à?" Đảng Ái Dân giả vờ tức giận:

Mộc Lâm Thâm vẫy tay:" Gọi hết mọi người vào ăn cùng đi, phân chia giai cấp cái gì chứ?"

"Thân phận của cậu đặc biệt mà, càng ít người biết càng tốt." Đảng Ái Dân tỏ vẻ khó xử trong chốc lát, rồi cười nói: "Không sao đâu, họ đã quen rồi, cứ để vậy đi."

"Nếu bây giờ anh ngồi ở một vị trí nào đó bên ngoài kia, trong lòng anh cũng sẽ lẩm bẩm chửi thầm thôi." Mộc Lâm Thâm lắc đầu:

Như Hoa cũng không vừa mắt với chuyện này, vỗ bàn nói: "Ngốc ca, anh thật không có nghĩa khí... Gọi hết các anh em vào đây đi, ăn một bữa tử tế, để tôi mời khách. Mọi người làm việc vất vả như vậy, phải cho mọi người ăn no chứ."

Có một báu vật chuyên tư vấn, lại còn có một báu vật lo chuyện ăn uống, khiến Đảng Ái Dân cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nhưng Mộc Lâm Thâm lại nói: "Anh làm vậy là vì sĩ diện hả? Sợ người khác biết rằng manh mối này đến từ miệng của một người ngoài cuộc sao?"

"Đừng có nói lung tung, cậu biết rõ tôi từ trước đến nay vốn chẳng cần mặt mũi." Đảng Ái Dân phủ nhận: "Chẳng phải vì lo cho sự an toàn của cậu sao?"

"Vậy thì hãy rộng rãi một chút, càng giấu giếm thì mọi người càng nghi ngờ."

"Chết tiệt, làm như thể tôi keo kiệt vậy... Từ Kiện, bê hết mấy cái bát vào đây." Đảng Ái Dân hét lên. Mọi người tụ tập quanh một bàn, khoảng cách tự nhiên biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận