Nội Tuyến

Chương 441: Ngôi sao mới chói mắt. (7)

Mộc Lâm Thâm sao có thể bị lừa bởi giọt nước mắt cá sấu giả dối đó, chỉ muốn đạp vào cái mặt gian xảo kia:" Giơ cao đánh khẽ cái gì, nhìn loạt vòng tay ngọc thạch, phỉ thúy này đi, có cái nào là thật không? Anh kiếm tiền khó khăn, tiền người khác kiếm được dễ à?"

Viên giám đốc còn đường hoàng nói:" Giá ưu đãi có vài trăm, lấy đâu ra hàng thật ạ?"

" Đừng lắm mồm, tôi chưa nói tới vàng đâu, dám nói là vàng 999 à?"

" Mấy thứ này không thể nói thế, ngay cả cửa hiệu lâu năm còn trộn lẫn hàng giả, chúng tôi lấy đâu ra hàng thật mà nhập." Trong thời đại hỗn loạn này, mối quan hệ giữa người với người là kiểu đào hố chôn nhau. Vị quản lý nói mà giọng đầy oán giận: " Nếu anh nhập trang sức vàng 999 vào, khách hàng vẫn không tin. Không tin thì thôi, bán hàng thật họ còn chửi anh là đồ ngốc nữa."

" Thôi, thôi .... Tôi tới đây không phải là để tranh luận thật giả với các anh, là một người tiêu dùng có lương tâm, tôi nhất định phải đấu tranh với loại hành vi phạm pháp này của các anh." Mộc Lâm Thâm lời lẽ đường đường chính nghĩa, đi vào chủ đề chính:" Anh nói phải làm sao đây?"

Khi nhảy vào cái chum nhuộm lớn xã hội này mới phát hiện ra, kỳ thực anh có đem bản thân nhuộm thành màu gì cũng không phải áy này, vì đâu đâu cũng như nhau. Vị quản lý hiểu rõ tình hình, hắn liếc nhìn phó quản lý ra hiệu, biết rằng chuyện này chỉ có một cách giải quyết: dàn xếp riêng. Nếu không, họ sẽ phải đối mặt với nguy cơ đóng cửa ngừng kinh doanh. Đoạn video mà đối phương đưa ra chính là minh chứng cho việc nếu không tống tiền được, chúng sẽ phơi bày một cửa hàng lên TV. " Ở đây chúng tôi có hơn một trăm nhân viên, ba mươi nhân viên bảo vệ, và mối quan hệ với đồn công ty cũng rất tốt ... Chúng tôi còn có hợp tác kinh doanh với hơn ba mươi công ty du lịch trên toàn thành phố ... Anh, định tống tiền tôi sao?" Vị quản lý nghiêm túc nói ra những lời này, dàn xếp thì dàn xếp, không thể tỏ ra yếu thế, cho đối phương thấy thực lực bên mình, giảm được đồng nào hay đồng đó:

" Ghê quá nhỉ, còn tôi có hơn một trăm thuộc hạ không việc làm, không nhà không xe, không gia đình không sự nghiệp, phần lớn từng vào đồn công an chơi qua. Còn về các công ty du lịch, chúng tôi cũng có quan hệ với họ, nhiều hướng dẫn viên chui hợp tác với chúng tôi. Nói đơn giản thôi, tôi có thể biến chỗ này thành nơi đông khách như chợ Tết, cũng có thể khiến nó vắng tanh như chùa bà đanh. Vậy, anh nên hiểu phải làm gì chứ?" Mộc Lâm Thâm lười biếng nói, công tác chuẩn bị trước đó đã đầy đủ, giờ đây y hoàn toàn không sợ hãi, còn đối phương thì phải dè chừng, đủ mọi cách đều có thể dùng, chỉ là không dám báo cảnh sát mà thôi:

" Ồ, anh mạnh miệng quá đấy." Viên giám đốc còn cố tỏ ra cứng rắn:

"Vậy sao?" Mộc Lâm Thâm cười khẩy, chẳng đi tranh cãi làm gì, bấm điện thoại liên lạc với đám huynh đệ bên ngoài, an bài : "Lưu Dương à, ừ, là anh đây... Chuyện đó đó, liên hệ mấy tay hướng dẫn viên, bảo họ tìm cách thêm một điểm mua sắm tạm thời, ở...
Bạn cần đăng nhập để bình luận