Nội Tuyến

Chương 223: Câu đố chưa được giải. (1)

" Có tin rồi này." Trương Cuồng đưa di động cho Mộc Lâm Thâm:

Mộc Lâm Thâm đi dép lê, mặc quần ngố, áo thun thoải mái, đúng trang phục ra biển nghỉ mát, thiếu mỗi điều vắt chân lên bàn đeo thêm cái kính râm nữa thôi, y có chút uể oải cầm lấy xem. Từ đất bắc trời cao đất rộng, tới nước nam sóng to gió mạnh, thời gian qua di chuyển nhiều, thời tiết khác biệt, làm Mộc thiếu gia không khỏe lắm, hôm qua ăn uống thế nào vừa sốt vừa tiêu chảy, chỉ ra hiệu thuốc mô tả bệnh tình, mua ít thuốc cầm cự tạm. Hiện giờ hết sốt cũng không tiểu chảy nữa, nhưng người chẳng còn chút tinh thần nào. Bọn họ đang ở trên con đường ven biển thành phố Châu Giang, bên tai là tiếng sóng biển, tiếng hải âu, đưa mắt nhìn tới là thành phố cờ bạc cách eo biển. Thời tiết ẩm thấp ở phương nam đối với người phương bắc là ác mộng không thể thích ứng, đại hán chân vạm vỡ như Trương Cuồng giờ cũng thành gà bệnh, toàn thân nổi mẩn. Là tin tức biểu dương trong nhà, rất nhanh được đưa lên đầu trang tin trong tỉnh, vào thời đại thông tin phát triển này, chẳng cần là người mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng cũng có thể biết đủ kiểu tin tức trên đời. Mộc Lâm Thâm ném trả di động, thấy Trương Cuồng lại mặt nhăn mày nhó gãi lên gãi xuống trông phát tởm, đánh vào tay hắn một cái:" Đừng gãi, càng gãi càng ngứa thôi, đã bôi thuốc rồi mà."

" Chẳng có tác dụng mẹ gì cả." Trương Cuồng cáu kỉnh, tuy tay đã ngừng gãi, nhưng lưng thì vẫn liên tục cọ vào cột đèn, như con sâu, không yên nổi một phút, đây là đặc tính trời sinh, không chịu nổi không khí ẩm:

" Chút nữa thôi, sắp kết thúc tới nơi rồi ... Ngốc Đản, tới lúc đó tôi sẽ nhớ anh lắm đấy." Mộc Lâm Thâm dường như cứ trêu chọc Trương Cuồng là y tích cực hơn hẳn:

Trương Cuồng giở ngón giữa lên:" Bớt tỏ ra thân thiết đi, kinh phí đã gấp đôi dự toán rồi, toàn là do bị cậu ăn mất, tôi đang không biết phải về nhà ăn nói thế nào đây. Một bữa cậu ăn mất một nghìn, tôi cầm hóa đơn đó về không phải bị chửi chết thôi à?"

" Nhỏ nhen, tôi còn từng ăn một bữa cả vạn, không thanh toán được thì tính cho tôi."

" Đương nhiên là tính cho cậu, cậu nghĩ tôi sẽ móc túi hộ à?" Trương Cuồng tuyên bố rõ ràng, đúng là loại quan hệ chẳng ra làm sao:

Đúng là đám cảnh sát, cứ nhắc tới tiền là keo kiệt không chịu nổi, Mộc Lâm Thâm khịt mũi coi thường, mắt đảo trái phải một hồi, cái bệnh thích châm chọc cảnh sát lại tái phát:" Ngốc Đản, anh có phát hiện ra không, cảnh sát các an và bọn đa cấp có rất nhiều điểm chúng đấy ... Anh cứ thử nghĩ mà xem, về hành động nhất trí cao độ, về nhận thức cũng nhất trí cao độ, giữa các tầng cấp với nhau luôn giữ tính quyền uy tuyệt đối. Anh biết nếu bản thân được đặt vào tổ chức đa cấp thì vị trí của anh là gì không? Chính là thành phần bị tẩy não tầng thấp nhất, ngày ngày hô hào khẩu hiểu, trong lòng mang mộng tưởng, dốc sức hoàn thành nhiệm vụ giao phó, anh cứ nghĩ mà xem giống hệt nhau luôn."

Trương Cuồng không thèm đáp, nói là trúng bẫy ngay, hắn trực tiếp sắn tay áo lên. Mộc Lâm Thâm lập tức uy hiếp:" Ê, ê, anh cân nhắc cho kỹ đi, chọc giận tôi hậu quả hơi bị lớn đấy."

Khốn kiếp, lão già kia là cái thứ tà môn, đã vượt qua kiến thức của bọn họ rồi, nếu không có thằng nhãi này thì quả thực khó mà bắt được. Trương Cuồng áp lửa giận xuống, cười gượng tới phát sợ:" Được rồi được rồi, cậu nói đúng, cậu thích nói gì thì nói, dù sao sự thực là sự thực, không phải là cái mồm thối của cậu có thể đổi trắng thay đen."

Mộc Lâm Thâm cười to, nói thế nào thì nói người có tín ngưỡng thực sự khiến người ta tôn kính, nhưng đây cũng chính là điều mà y chẳng thể hiểu nổi. Vươn mình một cái, cảm giác thuốc có tác dụng rồi, tuy uể oải chút nhưng không còn khó chịu nữa, hít sâu một hơn ngắm nhìn bãi biển có không ít mỹ nữ mặc với đủ kiểu áo tắm, cảnh tượng này rất có ích cho khôi phục của người bệnh:" Đúng là một nơi tốt, tôi luôn thích gió biển ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận