Nội Tuyến

Chương 372: Đừng vui quá hóa buồn. (6)

Không một ai biết rằng, đám cá lọt lưới kia đã được tân đầu mục suất lĩnh, dẫn tất cả lên đường bỏ trốn rồi. Bọn họ đi thuê một chiếc xe cỡ trung, đây là loại xe du lịch trọn gói, chở được mười sáu người, điểm đến là thành phố Thượng Hải, người lên xe, gồm chín thành viên chủ chốt do Đại Hồ Lô cầm đầu, ba má mì do chị Hồng cầm đầu, tất cả đều được Mộc Lâm Thâm triệu tập ngay lập tức, nhanh chóng rút lui. Y đã sử dụng phương thức vận chuyển người của đa cấp, thành công lợi dụng khoảng thời gian chênh lệch để đưa người rời đi. Trên xe, Đại Hồ Lô liên tục gọi cùng nhận điện thoại, nghe đám tiểu lưu manh ở lại Hàng Châu báo cáo, công ty vận tải Thần Ưng đã bị kiểm tra, Mao ca mất tích. Công ty cho thuê xe đã bị kiểm tra, Mã gia bị bắt đi. Còn về Qua ca thường ngày là trụ cột của mọi người, bây giờ hoàn toàn không liên lạc được, đặc biệt là báo cáo còn nói có cảnh sát ập đến nhà của Đại Hồ Lô và Nhị Hồ Lô, hai huynh đệ này sợ đến toát mồ hôi lạnh, hành lý trộm được ở sân bay hai ngày nay, tất cả đều để ở nhà, thế này thì chết rồi. Chị Hồng gọi điện cho Tiểu Linh, cô bé đó thường ngày chịu trách nhiệm chăm lo cuộc sống cho Lão Qua, thế nào cũng bị cảnh sát triệu tập, liền dạy cho cô bé vài câu trả lời ứng phó. Vấn đề cô bé này không lớn, dù sao là cư dân tân thôn Thương Cơ, lý lịch trong sạch, không giống đám người lang bạt họ, chỉ cần đừng để đám cảnh sát lừa, nói điều không nên nói là được, bất kể hỏi gì cứ nói không biết, không liên quan là đủ. Điều không nên nói tất nhiên là chuyện quay số trúng thưởng ở công viên chứ sao, chị Hồng xót xa cho chuyện việc làm ăn đang ăn nên làm ra của mình, giờ thì tan tành rồi, không phải vì cảnh sát kiểm tra, mà là do ban quản lý công viên thấy lợi nhuận quá khả quan, nên thu hồi lại không cho họ làm nữa, tự mình chuẩn bị làm. Đợi đến khi Tiểu Linh báo nói cho cô biết, cảnh sát cũng đã tìm đến nhà cô, chị Hồng vừa vỗ đùi vừa khóc lóc than thở: “Trời ơi, có để cho người ta sống không vậy… Chuyện làm ăn còn chưa kịp làm, sao lại rước cảnh sát đến tận cửa rồi.”

" Yên tĩnh, yên tĩnh ... Mọi người trật tự cả đi." Mộc Lâm Thâm hiện giờ uy tín rất cao, cho nên y vừa lên tiếng một cái, cả đám im thít:

Bình thường chẳng làm việc gì tử tế, cho nên khi bị cảnh sát sờ gáy cũng không ai biết được là rốt cuộc vì chuyện gì. Đại Hồ Lô giờ còn chưa hết sợ:" Mộc thiếu gia, nếu không có cậu nhắc, bây giờ chúng ta đã bị bắt không sót một ai rồi, làm sao cậu biết."

" Sáng nay tôi vừa ngủ dậy thì Hắc Cương gọi điện tới, bảo tôi tới công ty của Mao ca, vì tôi chưa ăn sáng cho nên ngồi ở quán bánh bao trước cửa công ty, gặp được một đám cớm ... Mẹ nó, nếu tôi mà đến sớm một bước thì cũng bị tóm rồi." Mộc Lâm Thâm giải thích:

" Nhưng mà công ty vận tải của Mao ca thì liên quan gì tới chúng ta?" Nhị Hồ Lô không hiểu:

Mộc Lâm Thâm quay đầu sang chị Hồng, chị Hồng liếm môi, ánh mắt có vến tránh:" Tôi cũng không biết gì cả."

" Tình hình như thế chúng ta cứ chuẩn bị trước thì hơn, Mao ca và Mã gia là huynh đệ kết nghĩa kết nghĩa, Qua ca và hai người họ cũng là là huynh đệ vào sinh ra tử, chẳng phải mọi người đã nói rồi sao, một người gặp chuyện, chắc chắn sẽ liên lụy đến cả đám. Cảnh sát một khi đã bắt là phải diệt cỏ tận gốc, muốn tìm sơ hở, chắc chắn phải bắt đầu từ những tôm tép như chúng ta … Lúc tôi quay lại không liên lạc được với Qua ca, thì đã nghĩ là có chuyện chẳng lành rồi, cho nên mới thông báo cho mấy người nhanh chóng rút lui.” Mộc Lâm Thâm nghiêm túc nói:" Tình hình này không đùa được đâu, đừng mang tâm lý cầu may."

Cây đổ đàn khỉ tan, đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng lần này Mộc Lâm Thâm không màng đến nguy hiểm, không tự mình bỏ chạy mà quay lại cứu mọi người, hành động nghĩa hiệp này đã triệt để chinh phục những người này. Thằng nhóc Lưu Dương vẫn còn mơ mộng về một cuộc sống hạnh phúc vào ngày mai, hỏi Mộc Lâm Thâm: “Mộc thiếu gia, vậy Phan ca đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận