Nội Tuyến

Chương 190: Kỳ nhân có kỳ năng. (1)

" Oan cho chúng tôi, chúng tôi cũng biết hài hước đấy, nhưng mà trốn ở đây đã một ngày một đêm rồi, cậu nghĩ còn chút tế bào hài hước nào còn sót lại không?" Người đóng giả nhân viên bảo dưỡng giải thích, không dám đùa với Mộc Lâm Thâm, hỏi ngay tình hình, hỏi một phát là cảm giác hài hước tới ngay:

" Bọn chúng có bao nhiêu người?"

" Không còn ai hết, cơ bản đi cả rồi."

" Thu được bao nhiêu tiền rồi?"

" Làm sao tôi biết chứ?"

" Ai phụ trách thu tiền, chủ mưu là ai?"

" Cái đấy tôi càng không biết."

" Này đồng chí, tôi nói này, cậu làm nội tuyến kiểu gì thế hả? Trừ ngủ với nữ nghi phạm ra thì không biết cái gì hết à?"

" Ồ thế các anh biết nhiều hơn tôi hả, còn hỏi làm gì nữa?"

Chỉ vài câu là hai bên đều nghẹn, xem ra giao lưu với nhau không dễ dàng, cả một đám cảnh sát thường phục tức đỏ mắt trừng trừng nhìn nội tuyến, không ngờ là cái hạng vô dụng như vậy. Mộc Lâm Thâm cũng tức giận, con mẹ nó sao phái tới cả lũ ngu thế này, không hiểu bọn đa cấp hoạt động thế nào à? Toàn hỏi những câu ngu dốt, bọn chúng mà dễ dàng tiết lộ ra mấy điều đó thì cần quái gì mấy người nữa. Cục diện căng thẳng một cái, nhân viên bảo dưỡng đẩy mấy người anh em kia ra, ở đây trừ hắn là biết một chút về vị nội tuyến này, biết y tự nguyện tham gia vụ án, là nội tuyến đỏ lập hồ sơ, những người khác hiển nhiên coi y là kiểu nội tuyến được chiêu dụ. Hắn lấy điện thoại ra gọi cho 3326, nhỏ giọng thì thầm một lúc, sau đó đưa cho Mộc Lâm Thâm:" Điện thoại của Ngốc Đản, anh ấy muốn nói chuyện với cậu."

Mộc Lâm Thâm hừ mũi, vừa mới nhận lấy di động là mắng ngay:" Ngốc Đản, tên chó má anh ở đâu đấy hả?"

Bất tri bất giác, khí chất thổ phỉ trên người Mộc Lâm Thâm càng lúc càng mạnh, nghe giọng điệu thì đồng chí phía bên kia khá tôn kính y. Trò chuyện chốc lát, Mộc Lâm Thâm ném di động trở lại, đưa tay ra:" Đưa đồ đây."

Nhiệm vụ của bọn họ thực ra chính là thế, vốn chuyện này không dễ, vì có tính nguy hiểm cao, sợ nội tuyến từ chối, cần phải làm công tác tư tưởng, không ngờ y lại còn chủ động đề xuất như thế. Nói tới đưa đồ liền có thứ hay để xem, microphone kẹp áo được thay đổi, đồng hồ đeo tay đổi kiểu, di động bị cậy nắp ra gắn thiết bị vào. Lại còn buộc thứ gì đó lên bắp chân Mộc Lâm Thâm, dùng băng dính quấn lại. Toàn là thiết bị thu phát tín hiệu từ xa, nếu không nhìn kỹ, sẽ không nhận ra là làm giả. Chẳng biết nội tuyến có hiểu hay không, nhưng trong mắt cảnh sát đây là chuyện rất nguy hiểm, nếu như bị đối phương bắt tại trận, đánh cho nằm liệt giường vẫn là nhẹ. Người đóng giả nhân viên bảo dưỡng căn dặn:" Chủ yếu là nơi thu tiền, cậu cố gắng chụp được mặt người, cùng với số hiệu của các máy POS, trước khi chúng tôi tổ chức hành động, cố gắng tránh bọn chúng che giấu hoặc tiêu hủy chứng cứ."

Mộc Lâm Thâm gật đầu còn hứng thú xem xét mấy thứ gắn lên người. Cảnh sát đứng đầu thấy y như đứa trẻ con tò mò với đồ chơi mới, rõ ràng không hiểu tình thế của mình, thằng nhóc này còn non quá, hắn không đành lòng:" Người anh em, phải hết sức cẩn thận đấy, nếu xảy ra tình huống đột phát, chúng tôi khả năng không kịp ra tay đâu."

" Tôi biết mình đang làm cái gì, hiện giờ hai mươi mấy người trong cái tầng đó coi tôi là lão đại, tôi bảo sao nghe nấy." Mộc Lâm Thâm xem thường:

" Bọn chúng đều nghe cậu á?" Cảnh sát đứng đầu không hiểu:

" Chứ còn sao nữa, các anh mà tới muộn một ngày nữa, đoán chừng tôi tự biến mình thành giáo chủ của cái tổ chức này mất." Mộc Lâm Thâm đắc ý, với y mà nói thì chuyện này cũng nhiều thú vui, đối với người học cái môn tâm lý học biến thái mà nói, cơ hội có được thực tiễn thế này không nhiều, mà sân khấu sử dụng kiến thức càng ít:

Thôi chẳng nói nữa, vị kia ngậm miệng luôn, cái thằng nhãi này có chút tà môn. Nhân viên bảo dưỡng đã gắn đồ xong, dạy Mộc Lâm Thâm phương thức sử dụng, chủ yếu là làm sao để chụp ảnh một cách kín đáo không bị người ta phát hiện ra. Mộc Lâm Thâm thì lại quan tâm chuyện khác, chất vấn:" Này tôi bảo các anh, sáng nay là cơ hội tốt, cả người lẫn tiền đều ở đó, vì sao không xông vào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận