Nội Tuyến

Chương 605: Lưu luyến không rời. (3)

Lại nói Mộc Lâm Thâm và Dung Anh tay trong tay bước vào một quán ăn nhỏ quen thuộc, kiểu quán ven đường, phòng riêng chỉ có vài gian, họ ngồi ở một góc khuất không mấy nổi bật. Đây cũng là nơi họ thường xuyên ghé thăm, đến nỗi ông chủ cũng đã quen thuộc với những món ăn mà hai người hay gọi. Đầu cá nấu ớt, đậu phụ Tứ Xuyên, nấm hương xào rau củ, thêm hai phần cơm, chỉ thế thôi, rất bình thường nhưng cả hai có thể ăn một cách ngon lành, ăn tới thoải mái. Chỉ khác là hôm nay họ thân mật hơn mọi khi, ngồi cùng một phía chứ không phải ngồi hai bên. Dung Anh nhìn Mộc Lâm Thâm cười rạng rỡ, như thể đang chuẩn bị điều gì đó, nói với y: "Nhắm mắt lại."

" Làm sao thế?" Mộc Lâm Thâm tò mò:

" Anh nhắm mắt lại đi, em muốn tặng anh một món quà." Dung Anh nói rồi trực tiếp che mắt Mộc Lâm Thâm lại, sau đó cô nhanh chóng lấy ra một thứ từ trong túi xách, thế rồi ten ten ten ... cô buông tay ra, một chiếc bánh kem nhỏ xinh nằm gọn trong lòng bàn tay cô:” Em làm đấy.”

" Hả, em không phải thu ngân sao, biết làm bánh rồi à?" Mộc Lâm Thâm kêu lên, đây đúng là bất ngờ nho nhỏ:

“ Em nhìn họ làm rồi học theo là sẽ biết cách thôi … Em đặc biệt làm riêng cho anh một cái, anh thích không? Vị chocolate đấy… để em bóc ra cho…” Dung Anh hào hứng nói, cẩn thận bóc lớp giấy gói bánh ra, khoe với Mộc Lâm Thâm bánh có ba tầng, thợ làm bánh đã dạy cô, phần ngọt nhất nằm ở giữa, người ta gọi đó là giữ chặt trái tim thì mới ngọt ngào được … Khi cô vô tình nhìn Mộc Lâm Thâm, sắc mặt y lại có vẻ buồn rầu, ánh mắt như đầy tâm trạng nhìn cô. Dung Anh chợt trở nên lúng túng, ngại ngùng nói: “Anh không thích à… Thực ra em làm xấu lắm, em, em …”

" Không không không ... Anh thích lắm ... Anh ..." Mộc Lâm Thâm nắm lấy tay Dung Anh, như sợ cô vứt đi mất:

Phản ứng theo tiềm thức đó khiến Dung Anh lấy làm lạ, sự xúc động của Mộc Lâm Thâm thật khó hiểu, cô nghiêng đầu sang:" Anh làm sao thế?"

" Anh, anh nhớ tới mẹ anh … trước kia mẹ cũng rất hay mua bánh cho anh." Mộc Lâm Thâm thật thả đáp:

" Hả?" Dung Anh sững lại, rồi phì cười: "Vậy thì chúc mừng anh nhé, đã tìm thấy tình mẹ rồi."

Cô cười, nhưng Mộc Lâm Thâm không cười, buồn bã nói:" Mẹ anh qua đời lâu rồi, đã mười mấy năm rồi."

Nụ cười của Dung Anh cứng đờ trên khuôn mặt, cô không nói gì mà chỉ lặng lẽ hôn nhẹ lên mu bàn tay y để an ủi: “Xin lỗi… đừng buồn nữa, có thảm hơn thì cũng chẳng thảm bằng em đâu, anh vẫn luôn an ủi em mà, dù sao cũng phải tiếp tục sống chứ… nào, há miệng ra.”

Mộc Lâm Thâm mỉm cười rồi há miệng ra, sau đó Dung Anh cẩn thận bẻ một miếng bánh nhẹ nhàng đưa vào miệng y. Cô nhìn y ăn với ánh mắt tràn đầy yêu thương và hạnh phúc. Mộc Lâm Thâm nuốt nhẹ, chỉ có một cảm giác rõ ràng trong lòng: Hương vị này, thật tuyệt vời. Y thích cảm giác này, quyến luyến giống người thân, ánh mắt nhìn nhau như những người yêu thương, hương vị ấy giống như chiếc bánh kem, ngọt tới tận tim. Hai người như thường lệ, chỉ vài món ăn đơn giản, hai phần cơm nhạt, thế mà đã thành một bữa tối thịnh soạn. Khác biệt so với trước đây là ánh mắt thi thoảng liếc nhìn nhau, đôi lúc có những cử chỉ gắp đồ ăn cho nhau, món ăn dù nóng hổi đến đâu cũng không thể sánh bằng sự nóng bỏng trong ánh mắt họ dành cho nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận