Nội Tuyến

Chương 425: Đặc phái viên thu nợ. (6)

Mộc Lâm Thâm trở về xe, mang theo ba cái kem ốc quế, chia cho mỗi tên đàn em một cái, không giải thích gì cả, ngả ghế ra sau, thong thả ăn. Hai tên đàn em chứng kiến y hiên ngang đi vào đồn công an, lại thấy Đỗ Trị Hoa nhớn nhác chạy ra khỏi đồn, vị đại ca này xem ra vào đồn đòi tiền thật, làm bọn họ ăn kem lạnh mà lòng như lửa đốt, thấp tha thấp thỏm. Nửa tiếng sau, không, chưa đến nửa tiếng, có người gõ cửa sổ xe, cửa sổ vừa hạ xuống, một xấp tiền bị ném vào, một bàn tay thò vào trong, lấy đi giấy nợ. Chính là Đỗ Trị Hoa, hắn còn dùng di động tách một tiếng chụp ảnh Mộc Lâm Thâm, phía sau điện thoại là khuôn mặt dữ tợn của viên cảnh sát, hắn ác độc để lại một câu:

" Mày đừng để tao bắt được."

" Mày dọa ai thế hả, vừa rồi tao ghi hình lại hết đấy, ai chơi ai còn chưa biết đâu, tao nhớ cái mặt mày rồi, tao mà có vấn đề gì tao cứ nhè mày mà tính." Mộc Lâm Thâm nói xong khởi động xe đi luôn, căn bản không coi cảnh sát ra cái gì, hai thằng đàn em im re, đầu cúi thấp chỉ sợ bị cảnh sát nhớ mặt, cái vị đại ca này quá hung hãn rồi:

Xe đi rồi hai tên mới len lén nhìn qua gương chiếu hậu, viên cảnh sát kia nổi điên rồi, cầm điện thoại ném theo, hai người theo bản năng ôm đầu ... Không trúng, điện thoại vẽ đường cong rơi bốp xuống đất, xe thì chạy xa rồi. Hai thằng đàn em đi theo Mộc Lâm Thâm bị cách đòi nợ táo tợn của y làm cho sợ câm nín, không dám ý kiến gì, cơ bản đại ca bảo sao thì làm t hôi, đệch, đồn công an còn dám xông vào rồi, trên đời này còn sợ gì nữa chứ. Bọn họ tiếp tục cứ chỗ gần nhất mà đi, không cần kén chọn mục tiêu là ai. Đến nhà thứ ba, một người kinh doanh đồ nội thất, Mộc Lâm Thâm không trực tiếp đòi nợ, giả vờ là ông chủ vào đặt hàng, hai mươi bộ bàn làm việc lớn, hai mươi ghế làm việc lớn, bốn mươi bàn máy tính, đến tòa nhà nào đó, nhanh chóng lên, hàng đến lắp xong sẽ trả tiền. Ông chủ kia thấy Mộc Lâm Thâm mang theo một va ly toàn tiền mặt giá trị cao, hơn nữa còn vung ra năm ngàn tiền đặt cọc, vội vàng lo nguồn hàng, hứa trước khi trời tối nhất định sẽ lắp xong. Ba người đi ăn cơm, ăn uống no say, thì điện thoại báo hàng đã đến, tìm ông chủ Mộc, ông chủ Mộc hoàn toàn không đến, lại quay về cửa hàng nội thất, lúc này đã thành ba người, giơ giấy nợ ra hỏi: “ Ông chủ này, thật ra tôi lừa ông rồi, tôi là nhân viên thu nợ của công ty cho vay tín dụng nhỏ Kim Đỉnh, ông nợ mười một vạn, nên trả tiền rồi… Đúng rồi, còn phải cộng thêm tiền đặt cọc vừa rồi nữa, chưa lấy đồ thì phải trả lại tiền chứ, giấy nợ vẫn còn đây này.”

Ông chủ tức đến muốn khóc không ra nước mắt, Mộc Lâm Thâm khinh thường nói với ông ta: “ Như vậy còn nhẹ đấy, tôi đặt hai trăm vạn đồ nội thất gỗ đỏ, khiến ông một năm cũng không bán được, không hại chết ông thì thôi … Ông không muốn ngày nào cũng có người đến đặt hàng rồi lại không lấy hàng chứ? Tiền vận chuyển tiền công cũng lỗ chết ông đấy… Nhanh lên, trả tiền!”

Cái khí thế tổng hợp của một tên lưu manh, côn đồ, lãng tử cùng thiếu gia nhà giàu, giờ tạo nên khí chất mới dồn ép người ta. Ông chủ kia bị dọa cho hết hồn, cách thức quá quắt khốn nạn như vậy ông ta không muốn thử lần thứ hai, nói đi nói lại, cũng trả được hơn một nửa, còn lại một ít thì thực sự không xoay sở được, xin khất thêm một tuần nữa để trả, cuối cùng cũng tống khứ được ba vị ôn thần này. Ngày hôm đó, chuyện đặc phái viên thu nợ mới một ngày thu về hơn ba mươi vạn nợ xấu truyền về công ty, tức thì làm cả công ty chấn động, một người mới và hai tên loại ăn hại, vậy mà thu về khoản nợ khó đòi bậc nhất, kế toán vội vàng hỏi rõ chi tiết, báo cho Nhiếp Tử. Chuyện nhanh chóng đến chỗ Nhiếp Tử, Nhiếp Tử đang ăn cơm cùng Nhung Vũ thì kinh ngạc đến mức nghẹn cả họng, nửa ngày cũng không nuốt trôi. Nói thật thì hắn chưa biết an bài Mộc Lâm Thâm vào đâu, thế nên mới giao cho y công việc khó nhất này, một là tạm thời giữ y bên cạnh, hai là làm khó y một chút, dằn mặt người mới là điều ở đâu cũng làm thôi, ai ngờ, người bị dằn mặt là hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận