Nội Tuyến

Chương 458: Lấy thân làm cung. (2)

Nhạc Tử chuyến coi như là khó thoát khỏi trận đòn rồi, khóc cha gọi mẹ van xin tha thứ mà không ăn thua. Mấy viên cảnh sát nhìn nhau kêu thầm trong lòng, cha mẹ ơi ... thế này còn ác hơn cả cảnh sát tra tấn ấy chứ, trách sao cái trò của cảnh sát chẳng ăn thua gì với thằng này, hóa ra là đã được huấn luyện từ trước rồi. Ông chủ Tô đánh đến thở hồng hộc mới buông tha cho đứa con trai đang khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi tèm lem. Trần Thiếu Dương tiến lên khuyên giải, ông chủ Tô muốn khóc mà không ra nước mắt, chỉ biết thở dài than vãn: "Ôi nghiệp chướng, nuôi phải cái đứa con khác nào quỷ đòi nợ thế này."

Nhạc Tử bị đánh tới toàn thân ê ẩm, nhưng không sợ chút nào, mắng lại:" Đáng đời ông, làm gian thương nên gặp báo ứng đấy."

" Mày có tin tao bóp chết mày không hả?" Ông chủ Tô nổi khùng:

Nhạc Tử vừa chạy vừa ôm lấy một cảnh sát la hét:" Này, này, ông ta đánh tôi kìa, các anh làm cảnh sát mà chỉ biết trơ mắt nhìn thôi à? Mau bắt ông ta lại đi chứ?"

Viên cảnh sát kia vờ như không nghe thấy, Nhạc Tử càng tức:" Bảo sao các người bị người dân chửi suốt ngày, đáng đời, đéo làm được một chuyện tử tế."

Lúc này trong phòng hỗn loạn, Trần Thiếu Dương phải ra tay ngăn Lão Tô lại, nói ngon nói ngọt mãi ông ta mới chịu thôi, đá giày của Nhạc Tử về phía hắn, quát:" Đi, mất mặt thế còn chưa đủ à?"

Hừ, Nhạc Tử chẳng thèm nói gì, hậm hực đi giày vào, phủi qua loa quần áo, đi ra tới cửa còn quay đầu lại chỉ mặt đám cảnh sát:" Các người nghe đây cho tôi, mau thả hai huynh đệ Hồ Lô ra, hôm nay mà tôi không gặp được bọn họ, tôi đi tố cáo các người ... Á, liên quan gì tới ông mà đánh tôi, lão gian thương này, ông điên rồi à?"

Vừa nghe thấy thằng con lớn tiếng uy hiếp cả cảnh sát, Lão Tô lại tóm lấy đánh, người gác cửa vội đóng cửa lại, ngăn cách hai cha con hết chỗ nói kia ở ngoài, ra ngoài rồi muốn đánh muốn giết là chuyện của họ, không liên quan gì tới cảnh sát nữa. Sau khi ầm ĩ nửa tiếng thì mọi thứ mới yên tĩnh trở lại. Có vài cảnh sát đến hỏi Trần Thiếu Dương về cách xử lý Hồ Nhất Minh và Lý Tiểu Dũng. Hai tên này khó đối phó hơn cả nghi phạm, Trần Thiếu Dương tinh thần suy sụp rồi, xua tay: " Thả chúng đi, không thả thì cũng phải lo cơm nước cho chúng nó, dù sao cũng không phải vụ án nghiêm trọng gì, giữ hai tên này lại chỉ thêm đau đầu."

Thực sự là không đạt được chút tiến triển nào, cho nên Trần Thiếu Dương mới phải dùng đến hạ sách này, nhưng kết quả còn tệ hơn, đụng đầu vào tường. Khi hắn vừa sắp xếp cho các cảnh sát đã làm việc vất vả cả đêm đi nghỉ ngơi thì lại xảy ra chuyện, có ba chiếc xe cảnh sát, còn có cả xe của thanh tra, cùng nhau dừng lại ở sân. Trần Thiếu Dương giật mình, vội vàng chỉnh đốn trang phục và tác phong, ra ngoài chào đón. Một đội là cảnh sát áo trắng mũ trắng, đó là đốc sát, họ vừa mắc lỗi nhìn thấy người chuyên xử lý vi phạm nội bộ này, ai mà không run. Còn một đội là người của chi đội hình sự, còn có cả Thân Lệnh Thần, vốn đã bị kỷ luật. Mọi chuyện dồn dập ập đến cùng một lúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận