Nội Tuyến

Chương 303: Kiếm tiền không thiếu đường. (1)

Người địa cầu đều biết, bóng đêm buông xuống là lúc nam nữ động dục, chính là lúc làm ăn của loại người này. Nhưng mà Mã Ngọc Binh không hiểu, rõ ràng nhìn thấy mấy nữ nhân kia thân hình đã xuống cấp, chỉ có thể đứng đường, hành sự trong đêm, lấy bóng tối che bớt dung nhan phai tàn thì đi đâu kiếm tiền, chẳng lẽ lái xe ra công trường ngoại thành phục vụ dân lao động à? " Dựa vào cái đó kiếm tiền sao?" Hắc Cương cũng chẳng hiểu:

" Đúng, dựa vào cái đó đấy." Lão Qua cố tình không nói rõ, đắc ý mà:

" Kiếm đâu ra nhiều người khẩu vị nặng thế, Lão Qua, anh tuyển người ở đâu vậy, chúng tôi còn phải gọi là dì ấy chứ." Mã Ngọc Binh dở khóc dở cười:

Thế nhưng Lão Qua chẳng hề giận, còn hết sức nghiêm túc nói với hai người kia:" Gọi dì là đúng, chúng tôi chuyên chọn những nữ nhân già tuổi cao sắc xuống, chẳng ai nhìn chúng, giải quyết được vấn đề công ăn việc làm ở nơi này đấy ... Hai đứa các cậu không tin à? Bằng vào mấy nhóm này, mỗi nhóm có thể kiếm mấy nghìn đấy."

" Lão Qua, anh nói đi." Mã Ngọc Binh thúc giục:

" Đúng thế Qua ca, nói cho bọn em học với." Hắc Cương cũng hứng thú:

Lão Qua đắc ý cứ như quay về cái thời nắm trong tay mấy chục thằng đàn em tung hoành giang hồ năm xưa vậy, ném một tấm thẻ lên trên bàn, chỉ vào đó:" Nói ra các cậu không tin đâu, chính là dựa vào cái này đấy."

Mấy tấm thẻ quảng cáo chơi gái, ai mà chưa thấy cơ chứ, quán bar hộp đêm đầy, giống như danh thiếp thôi, có gì mới mẻ đâu, với lại đống thẻ này in cũng chẳng đẹp đẽ gì, chất lượng quá tệ, nhìn qua đã thấy rẻ tiền rồi. Mã Ngọc Binh cầm lên xem, trên đó không ngờ in hình cô gái ăn mặc rất chỉnh tế, một em gái học sinh nhí nhảnh, một nữ tiếp viên hàng không đoan trang, không lộ mông lộ ngực gì cả, trên đó có dòng chữ thế này: Gọi 139, một cuộc gặp gỡ tình cờ phong hoa tuyết nguyệt, nhất định anh sẽ hiểu. Thế nhưng một tên giang hồ lâu năm như Mã Ngọc Binh lại không hề hiểu, quay sang Hắc Cương:" Cậu có hiểu gì không?"

" Không phải thẻ hành nghề à, văn hóa chút thì gọi là nhân viên xã giao." Hắc Cương cũng biết gì đâu:

Mã Ngọc Binh ve cằm:" Gọi văn minh tới đâu thì cũng là cái nghề đó thôi, còn cần tốn công phu thế này không? Anh xẻo khách qua đường hả?"

Lão Qua thấy hai người họ chẳng hiểu gì hết thì càng dương dương tự đắc:" Quả phụ, quả phụ ơi, cậu lạc hậu rồi, cái cậu nói là phạm pháp, nếu là chơi gái thật, bằng vào đám nữ nhân trong tay tôi, đừng nói kiếm tiền, không lỗ đã là may."

" Đúng, tôi định nói thế mà nể mặt anh mới không nói ra đấy." Mã Ngọc Binh hứng thú tăng mạnh:

Lão Qua cười suốt, còn trêu Mã Ngọc Binh mấy câu mới đem phương thức kiếm tiền không tính là phạm tội nói ra ... " Mau mau ... Có vụ làm ăn tới rồi ... Chuỗi khách sạn Bát Thiên, đầu đường Chính Dân ..."

Đại Hồ Lô nói lớn, Nhị Hồ Lô nhận điện thoại, Mộc Lâm Thâm lái chiếc santana nát phóng như bay, mỹ nữ ở ghế sau đang bôi son môi. Đại Hồ Lô mất kiên nhẫn nói:" Chị Hồng, chị trang điểm làm cái gì chứ, chẳng may nhìn trúng rồi lôi chị lên giường thì có phải là càng lãng phó thời gian không?"

" Không thể nào, bây giờ đứng đường thiếu gì em gái non tơ mười sáu mười bảy đâu, chị Hồng làm mẹ người ta rồi, ai mà nhìn trúng chứ?" Nhị Hồ Lô gạt đi:

Chị Hồng nay tuổi gần 50, dù ăn mặc như thiếu nữ vẫn không che giấu được, thân hình xồ xề, tuổi này với nữ nhân hiện đại chưa già, nhưng ở nghề này, sinh hoạt đảo lộn ngày đêm, thêm tàn phá rượu và mỹ phẩm rẻ tiền, thực sự nhìn vào khiến người ta hết muốn ăn cơm. Cơ mà không chịu nổi lời chướng tai, cô đóng cạch nắp thỏi son lại, mắng:" Nhị Hồ Lô, cái mồm chó của mày không mọc được ngà voi à? Không phải mày mời, chị mày còn chẳng tới."

" Đúng thế đúng thế, chị, chị ruột của tôi ơi, chúng ta đừng gây mâu thuẫn nội bộ được không?" Đại Hồ Lô vội vàng vỗ về mỹ nữ:” Chị chấp thằng ngu làm gì.”

Nhị Hồ Lô ngửa cổ hít hít, ngửi thấy mùi gì đó làm hắn hắt hơi mấy cái, lấy tay quẹt mũi:" Ôi con mẹ nó chứ, buổi tối chị lại ăn bánh bao với tỏi quán Lão Hồng đấy à, định hun chết người sao?"

" Nhị Hồ Lô, bà mày không bỏ qua cho mày đâu, có tin bà xử lý mày ngay bây giờ không?" Chị Hồng ở ghế sau nhào tới Nhị Hồ Lô:

Đại Hồ Lô chẳng buồn khuyên nữa, bằng vào cái tính này trăm phần trăm không ai nhìn trúng, khẩu vị nặng mấy cũng chịu mà thôi. Chiếc xe vẫn chạy rất nhanh, của Mộc Lâm Thâm chỉ cười chẳng bình luận chuyện nhốn nháo trong xe, chẳng mấy chốc đã tới điểm đến, y cho xe vào bãi đỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận