Nội Tuyến

Chương 287: Người nghe nát cõi lòng. (3)

Luật sư Vương ngán ngẩm vô cùng, tiền, tiền, tiền giữa hai cha con chỉ còn đúng sợi dây liên kết này, nói thế nào thì người làm cha đúng là quá thất bại. Bà hối hận vì nhận cái vụ án này, đây là kinh nghiệm, về sau mấy vụ dính líu tranh chấp trong gia đình thế này là từ chối ngay, chút tiền ủy thác chẳng bõ tổn thọ. " Cậu làm thế này không phải làm khó cho tôi sao, tôi mà dám xử lý hộ cậu, bát cơm của tôi cũng mất ... Hay là thế này đi, tôi cho cậu vay ít tiền, cậu nộp phí quản lý trước đã." Nghiêm Luật cố gắng xoa dịu tình hình, hắn gặp Mộc Lâm Thâm ở vô số tình cảnh tồi tệ, đa phần những lúc như thế, y dửng dưng như không, lần này khác lắm, hắn cảm thấy Tiểu Mộc hôm nay không bình thường, chắc chắn không chỉ có mỗi chuyện này đâu:

Tất nhiên không chỉ có thế rồi, Mộc Lâm Thâm cười ha hả, vỗ bàn sầm sầm:" Thế tháng sau thì sao, tháng sau nữa thì sao, anh định nuôi tôi à?"

Câu này làm sao Nghiêm Luật dám đáp cơ chứ. Luật sư Vương rốt cuộc thực sự không ngồi nhìn được nữa, nhẹ nhàng khuyên nhủ:" Mộc thiếu gia, cậu đừng tức giận như thế, cha cậu cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi."

“Ha ha ha, vì muốn tốt cho tôi à ... Tôi đoán tất cả mọi người đều nghĩ thế chứ gì? Không cần trả lời, tôi biết, ngoài kia ai cũng nghĩ, ông ấy là người cha tốt, tận tâm tận lực, còn tôi là thằng con không ra gì, chỉ biết ăn với phá … trước kia tôi chẳng thèm nói đâu, hôm nay tôi muốn làm rõ mọi chuyện, để kể cho mọi người nghe ông ta tốt với tôi thế nào nhé." Mộc Lâm Thâm cười to, như nói tới chuyện nực cười nhất thiên hạ:

" Khi đó tôi còn chưa tới mười lăm tuổi, vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành, ông ấy ném tôi một mình ra nước ngoài, không thân không quen, mọi người biết tôi sống thế nào không? Bị người ta đánh, bị người ta bắt nạt, bị người ta cướp tiền, tôi thậm chí không có chỗ nào để kêu ca ... Tôi hỏi dì, dì có làm thế với con mình không?"

" Tôi muốn học vẽ, ông ấy thấy tôi vẽ người mẫu nude, chửi tôi là thằng lưu manh, muốn đuổi tôi về nước ... Tôi chẳng biết sau đó ông ta về kể với người khác thế nào, dù sao chính ông ấy ép tôi thôi học nghệ thuật."

" Tôi ở Mỹ không muốn về nữa, tôi vừa định xin thẻ xanh, ông ấy đã cắt nguồn tài chính của tôi, buộc tôi phải về... Vừa về đến nhà, ông ấy lại thấy tôi không vừa mắt, hợp tác với bác sĩ tâm lý đưa tôi vào bệnh viện tâm thần, làm tôi suýt chết ở ngoài đó. Người ta giật điện tôi, đánh tôi, nhốt giam tôi trong căn phòng bé tí, đe dọa sẽ biệt giam tôi, các người có quan tâm không?"

" Nghiêm Luật, anh cũng đừng làm bộ người tốt ở đây, anh là tên đồng phạm, khi đó tôi ở bệnh viện tâm thần, kiếm được di động, cuộc gọi đầu tiên tôi gọi cho anh ... Anh chối bỏ, không liên quan còn nhớ không ... Các người luôn đẩy tôi vào đường cùng."

Càng nói giọng Mộc Lâm Thâm càng nghẹn lại, không nói ra được nữa: " Tôi lại bị người ta bắt cóc lần nữa, bị đánh đập, bị ép làm chuyện không muốn làm, tôi đã vất vả lắm mới về được nhà ... Tôi muốn làm lại cuộc đời, tôi đi xin việc, đi học việc ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận