Nội Tuyến

Chương 243: Mở đầu thế giới ly kỳ. (4)

Không có gì bất ngờ cả, cửa mở ra một cái, được trợ lý của Mộc Khánh Thần như quản gia mẫn cán, dẫn Mộc thiếu gia dẫn tới gian phòng họp nhỏ, bên trong như bàn đàm phán giữa hai công ty. Chủ tọa có ba người, cha, mẹ kế và một nam tử không quen, thứ tới là một phụ nữ trung niên mà y không quen nốt, chỉ có đúng một chỗ ngồi ở phía đối diện, chính là để lại cho y. Mấy người kia ngồi một phía, y ngồi đối diện, chia hai bên rõ ràng. " Cha định làm cái gì đây?" Mộc Lâm Thâm nhíu mày:

" Ngồi đi, hai cha con chúng ta tới lúc phải thắng thắn nói chuyện với nhau rồi." Mộc Khánh Thần thái độ nghiêm túc, nhưng lại khá hiền hòa:

Mộc Lâm Thâm ngồi xuống, nhìn người cha đã dần già đi, nhìn mẹ kế trẻ trung mà y chưa từng nói chuyện một lời, cảm xúc thực sự rất nhiều, trước kia gặp tình huống này có khi y đã xoay người đi luôn không thèm nói một lời ấy chứ, giờ thì khác, y cũng mỉm cười nói:" Cha không cần làm chính thức như thế, con cũng có lời muốn nói với cha từ lâu, con đã tốt nghiệp lâu như thế, cũng nên có cuộc sống riêng của mình, muốn làm việc mình thích ..."

" Dừng!" Mộc Khánh Thần đưa tay ra, cắt ngang không chút khách khí:

Mộc Lâm Thâm rất khó chịu với hành vi mất lịch sự này, nhưng y không nói gì. Lão Mộc giọng mang theo uy nghiêm của phụ huynh, hỏi thẳng con trai:" Hôm nay mục đích của cha là muốn giải quyết triệt để ngăn cách giữa cha con chúng ta, con thấy dùng cách thức phương tây tốt hơn hay là phương đông thì tốt hơn."

" À, học vấn của cha cũng có tiến bộ đấy, lâu nay con sống ở nước ngoài, lấy cách thức phương tây giải quyết đi." Mộc Lâm Thâm có chút tò mò rồi, muốn xem cha y muốn bày trò gì:

" Cách thức phương tây có phải là, con cái tới tuổi trưởng thành rồi, cha mẹ không cần quan tâm tới nữa đúng không?"

Mộc Lâm Thâm ồ một tiếng, y như lờ mờ đoán ra được cha mình muốn làm cái gì, mắt nhìn trái phải, trong lòng sinh ra nghi ngờ, chẳng lẽ cha bị người nào giật dây làm việc này? Không thể trách y, sống trong ổ lừa đảo, nhìn nhận sự việc theo hướng âm mưu là khó tránh. Nhưng y cũng học được một điều, đối diện vấn đề chưa rõ, tốt nhất đừng nhiều lời. Mộc Khánh Thần thấy con không nói thì hiển nhiên cho rằng y không chịu cách này, nói:" Xem ra con không thích cách phương tây, vậy dùng cách phương đông nhé, đó là cha mẹ bảo sao con cái phải nghe theo."

Nam nhân đeo kính kia mỉm cười, mẹ kế thì xấu hổ quay đầu đi, thay đổi bất ngờ này khiến Mộc Lâm Thâm càng thêm nghi ngờ, mắt lướt qua phòng một lượt:" Cha bị ai tẩy não vậy?"

" Bị con đấy, con đấu với cha bao nhiêu năm như thế, đi khắp nơi gây họa làm cha phải đi chùi đít cho con, cho ra nước ngoài mười năm trời, cuối cùng mang về một cái bằng đại học giả .... Giờ cha nghĩ thông rồi, con trai lớn không nghe lời cha, con không phải là chó mèo để buộc ở bên chân .... Như vừa rồi cha đã nói đấy, con có đồng ý không?"

" Con có đồng ý hay không thì có khác biệt gì nhau à?"

Chẳng khác gì, không khác gì trước kia hết, luôn là cha y muốn gì làm nấy, như cái lần ném y ra nước ngoài, chưa bao giờ hỏi ý y cả, tâm thái nổi loạn của Mộc Lâm Thâm dần bị khơi dậy, nói chuyện cũng cứng rắn hơn. Mộc Khánh Thần lần này thực sự hạ quyết tâm rồi, nói không khách khí gì:" Dù sao con cũng có muốn về nhà nữa đâu, đơn giản lắm, không phải là con nói rồi à, cha nợ con một khoản di sản, đó là do mẹ con để lại cho con ... Được, giờ cha thỏa mãn mong muốn của con, đem một nửa tài sản của mình, bốn căn nhà, tiền tiết kiệm, chứng khoán, tổng cộng trị giá 100 triệu, đưa cho con."

" Cha muốn làm cái gì?" Mộc Lâm Thâm có mơ cũng không nghĩ tới điều này, y thực sự bị cha làm giật mình:

" Con không muốn à?"

Mộc Lâm Thâm nhìn chằm chằm cha mình, y có thể thua gì, chứ làm gì có chuyện thua về mấy trò tâm lý, cha dám cho, y có gì không dám nhận:" Trưởng giả cho, sao dám từ chối."

" Không cần phải từ chối, cha cho con thì có gì mà phải ngại chứ ... Có điều cha chưa nói hết, còn kèm theo một điều kiện, trước năm 40 tuổi không được nhận." Mộc Khánh Thần bổ xung:

Mộc Lâm Thâm chỉ "ồ" một tiếng, điều này y lại thấy bình thường, cha y mà yên tâm giao luôn cho y một khoản tiền lớn như thế mới là lạ. " Đương nhiên, vì đảm bảo cuộc sống của con, mỗi tháng con có thể tới chỗ luật sư Vương nhận 5000 đồng, gọi là tiền sinh hoạt. Đừng chê ít, trong cái thành phố này, người mỗi tháng kiếm được chưa tới 5000 đồng nhiều lắm." Mộc Khánh Thần hỏi:" Có ý kiến gì không?"

Mộc Lâm Thâm đảo mắt qua phụ nữ trung niên, thì ra là luật sư, xem ra ông ấy đã tính toán đâu vào đó cả rồi, lửa giận âm ỉ bốc lên, y vẫn câu đó, giọng lạnh hơn:" Con ý kiến thì có ích gì không?"

" Đúng, chẳng ích gì cả, cha nói con nghe là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận