Nội Tuyến

Chương 515: Phong ba bất ngờ. (3)

Xe đi được một đoạn, Mộc Lâm Thâm xuống xe đi bộ, nơi này hai bên đều là công trường bỏ hoang, đèn đường chỗ có chỗ không, mưa thổi xiên xiên, ánh đèn pha ô tô chiếu bóng y kéo thật dài. Lúc này, trong mắt Quách Vĩ, hình ảnh của người này trở nên cao lớn đến lạ thường, hắn thò đầu ra khỏi cửa sổ xe và gọi: “Ê, tôi muốn nói cho anh một chuyện, anh thử đoán xem là chuyện gì?”

" Còn phải đoán à, trong lòng anh luôn khinh bỉ tôi, coi tôi là thứ ăn bám xã hội, nhưng bây giờ anh rất khâm phục tôi, vì thực ra tôi không cần thiết phải vì cảnh sát làm những việc này." Mộc Lâm Thâm chẳng quay đầu lại, con người Quách Vĩ với y mà nói rất vô vị, vì y có thể đọc hắn như đọc trang sách:

“ Cuối cùng anh cũng đoán sai rồi, tôi muốn nói với anh là tôi cảm thấy Nghị Thanh hình như thích anh đấy. Đừng làm gì ngu ngốc, nếu không tôi chẳng còn tình địch nào nữa, tôi sẽ rất thất vọng đấy.” Quách Vĩ nín nhịn lâu rồi cuối cùng cũng thổ lộ tiếng lòng của mình, là một lời thách thức mà hắn luôn muốn nói:

“ Tên ngốc anh đánh giá cao bản thân rồi đấy, tầm nhìn của anh quá hẹp, con người quá bình thường, cô ấy chẳng thể thích anh đâu, anh làm gì có cơ hội làm tình địch của tôi.” Mộc Lâm Thâm khinh thường nói, vừa đi vừa vung tay, bước đi tựa như đang dạo bước trong vườn:

Cảnh này thực sự khiến Quách Vĩ phải cảm thấy có chút nể phục, hắn quay lại, nói với Thân Lệnh Thần: “ Đúng là người từ bệnh viện tâm thần đi ra có khác, dây thần kinh to thật.”

" Cậu ấy nói không sai, hai cậu thật khác nhau quá xa, giây phút này trong lòng cậu ấy thì muốn cứu người, còn cậu thì nghĩ tới nữ nhân." Thân Lệnh Thần nói chẳng khách khí, rút súng ra, tháo băng đạn kiểm tra một lượt, mở chốt bảo hiểm, tắt đèn đi, sau đó như con mèo hoang lao vào trong bóng tối:

Những thanh gỗ dùng làm rào chắn tạm bợ che lỗ hổng trên tường bao bị đá văng ra, Mộc Lâm Thâm đi dưới mưa, mắt nhìn xuống đất, thấy bùn bị giẫm nát, y gần như có thể đoán được có bao nhiêu người đến, chắc hẳn là rất nhiều. Khi y bước vào ngôi nhà chỉ có mỗi bộ khung bằng bê tông thô sơ, vẫn có chút bất ngờ, dưới đất, vài đống lửa vẫn còn cháy, khoảng năm, sáu chục người tụ tập ở đây, có người đang sưởi ấm, có người hút thuốc, có người đang xếp vòng tròn uống rượu rẻ tiền, ngay khi y bước vào, tất cả đồng loạt đứng dậy, ánh mắt đổ dồn về phía y. Y nhìn thấy vài đôi mắt gườm gườm vô cùng đáng sợ, vài đôi mắt tràn ngập hận thù, vài đôi mắt phức tạp, đầy sự thương hại, nhưng phần lớn là ánh mắt nghi ngờ, mang theo sự đánh giá. Tuy tiếp xúc với người ở tầng cấp này chưa lâu, nhưng y có sự đồng cảm với họ, trong góc tối này của xã hội, nơi bị lãng quên, mọi người căm ghét tất cả những gì gọi là quy tắc, bài xích tất cả những gì gọi là văn minh, chỉ còn lại một quy tắc trần trụi: Sinh tồn. Chỉ cần là thứ uy hiếp tới sự sinh tồn của bọn họ là kẻ địch, dù là giây phút trước vẫn là huynh đệ. Đại Hồ Lô và Nhị Hồ Lô hai mắt đỏ ngầu, có lẽ một phần vì tức giận, một phần vì uống rượu, Hai người giận dữ đứng trước mặt Mộc Lâm Thâm, sau lưng là một đám người, bao vây kín xung quanh y. Bị mấy chục người vây quanh, Mộc Lâm Thâm không lộ ra chút lo lắng nào, bình tĩnh hỏi: " Các anh định làm gì đây?"

" Qua ca nói, mày chính là thám tử của cảnh sát, phái tới đây để phá anh ấy." Đại Hồ Lô sấn sổ đi tới, gương mặt to như cái mâm muốn dí sát vào mặt Mộc Lâm Thâm, hơi rượu nồng nặc, thù hận của hắn với cảnh sát đã ăn vào tận xương:

" Hoàng Kim Bảo là huynh đệ của Qua ca, mày lật ổ của hắn, sau đó giao hắn cho cảnh sát phải không?" Nhị Hồ Lô cũng siết chặt nắm tay chất vấn:

Hai tên Hồ Lô cuối cùng cũng thông minh được một lần, bản thân vô tình biến thành chó săn của cảnh sát, đây là điều bọn họ khó chấp nhận nhất. Mộc Lâm Thâm vẫn không nói gì cả, một đám lưu manh mấy tiếng trước còn tôn kính y như thần, bảo sao nghe vậy, lúc này la hét ầm ĩ " Con mẹ nó, còn phải hỏi nữa à, bảo sao mỗi lần mọi người đều bị bắt, chỉ nó là không sao?", " Quỳ xuống tạ tội đi thằng chó, tao mỗi lần vào đồn cảnh sát đều bị chúng bắt quỳ khai báo"," Mẹ nó, chó săn của cảnh sát đáng hận hơn cảnh sát."

Cũng có vài người như Lưu Dương, Tiểu Thất chỉ đứng xa xa nhìn y với vẻ không đành lòng. Đại Hồ Lô giơ tay, đám lưu manh dần im lặng, không thể không công nhận rằng ánh mắt của Lão Qua rất chuẩn, chọn được hai tên Hồ Lô này đứng đầu đám lưu manh, tuy không có đầu óc, đếm tiền cũng còn sai, nhưng lại có quan hệ tốt cùng uy tín không nhỏ. Hắn hiếm một lần nghiêm túc nói: "Mộc ca, bọn tao đều coi mày là huynh đệ, là đại ca ... Hôm nay chỉ muốn hỏi mày một câu, mày có phải là thám tử do cảnh sát cử đến, đưa tất cả huynh đệ của Qua ca vào tù không?"

Mộc Lâm Thâm hời hợt hỏi lại:" Vậy anh định làm gì tôi đây, đánh tôi tàn phế luôn à?"

" Tao, tao ..." Đại Hồ Lô nghiến răng nghiến lợi, nhưng mãi không nói ra được phải làm gì:

Nhị Hồ Lô mượn hơi rượu nói:" Giao mày cho Qua ca, hôm nay các huynh đệ đều đánh cảnh sát rồi, dù sao đủ nặng tội rồi, sợ quái gì nữa."

" Phì!" Mộc Lâm Thâm bất thình lình nhổ một bãi nước bọt vào mặt Nhị Hồ Lô:

" Mẹ mày chứ ..., mày, mày mày dám nhổ tao à? " Nhị Hồ Lô sững sờ, rút dao ra, Mộc Lâm Thâm không chớp mắt lấy một cái, tay cầm dao run run không đâm xuống được, dúi vào tay Đại Hồ Lô:" Anh làm đi."

Đại Hồ Lô cầm dao trong tay, do dự một lúc rồi nói:" Thôi, cứ đợi Qua ca tới thì hơn …"

Phì, tới lượt Đại Hồ Lô bị Mộc Lâm Thâm nhổ nước bọt vào mặt, vừa trừng mắt lên thì y tát cho một phát, cái tát đanh gọn làm cả đám sững sờ, không ngờ y rơi vào cảnh này vẫn hung hãn như thế, đáng lẽ chúng phải có hành động gì đó, nhưng chỉ dám chửi bới mồm, chân chôn tợi chỗ. “ Câm mồm hết lại!” Mộc Lâm Thâm quát lớn, tay vươn ra chỉ xung quanh:" Con mẹ chúng mày đến cả đây, mấy thằng kia nữa, tới đây, dựng cái tai lừa của bọn mày lên mà nghe ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận