Nội Tuyến

Chương 105: Giang hồ là ly biệt. (5)

Sân bay quốc tế Hàm Dương Trường An cách trung tâm thành phố gần 50 km,chiếm diện tích hơn 5 kilomet vuông, từ xa nhìn tới sáng rực trong đêm như cảnh tượng bộ phim khoa học viễn tưởng. Xe dừng lại trước đại sảnh của nhà ga T3, phanh két một phát, cái xe rẻ tiền khựng mạnh, Mộc Lâm Thâm thấy yên tâm hẳn, vì thế mà cũng áy náy. Nhìn mấy cảnh sát nghèo khổ, thực sự không nên dày vò người ta như vậy, lái xe còn mang đầy một bụng tức, không nhìn y lấy một cái. Vào trong đại sảnh, khách đưa đón nườm nượp, hai cảnh sát sân bay đi tới chào hỏi, sau đó tháp tùng qua cổng kiểm tra an ninh, Trương Cuồng giao vé máy bay cho Mộc Lâm Thâm, vẻ mặt do dự, tựa như có rất nhiều điều muốn nói toàn bộ nuốt về, nhét vào tay y mấy tờ tiền. Mộc Lâm Thâm không nhận, Trương Cuồng vẫn dứt khoát đưa cho y:" Cầm lấy đi, lần trước tôi cũng đã hứa rồi còn gì ... lúc nãy cậu còn chưa ăn tối, ăn một bữa, ngủ một giấc là về tới nhà thôi."

" Cám ơn anh." Mộc Lâm Thâm cũng lịch sự gật đầu với hai người còn lại:

Ai ngờ Liên Cường không có lời gì tử tế:" Khỏi cám ơn, đừng để tôi thấy cậu lần nữa, đó đã là lời cám ơn tốt nhất rồi."

" Nếu như anh còn muốn có thành tựu lớn hơn, phải biết kiềm chế cảm xúc của mình, những người không kiểm soát được cái miệng của mình, sớm muộn cũng gặp họa thôi." Mộc Lâm Thâm tốt bụng nhắc một câu:

Câu này lọt vào tai Liên Cường chỉ thấy mỉa mai, tay vừa mới giơ lên bị người ta giữ lấy, sừng sộ nói:" Lão Mã, anh xem cái thằng chó này ... Đúng là đáng ăn đòn, tôi làm cảnh sát bao nhiêu năm còn chưa được đi máy bay bằng tiền nhà nước, đối xử với nó tử tế như thế, nó còn không biết điều."

" Cậu bớt nói đi vài câu, cút xéo ... Lão Mã, kéo cậu ta đi." Trương Cuồng nổi nóng, trầm giọng rống một tiếng, Mã Phong Hỏa nắm cổ áo Liên Cường kéo đi xềnh xệch, quay lại nhìn Mộc Lâm Thâm:" Thật là cái thằng, cậu nói đúng, sớm muộn gì hắn cũng chuốc họa vào thân."

Mộc Lâm Thâm bình thản nói:" Đó đâu phải điều anh muốn nói, thực ra anh luôn đợi tôi đổi ý, mạo hiểm đi làm nội tuyến cho các anh, sao không nói ra?"

" Tôi không có quyền làm như thế, cho dù tôi nói ra, cậu có đồng ý không?" Trên mặt Trương Cuồng không kìm được chút vui mừng:

Mộc Lâm Thâm thì chẳng có chút cảm xúc gì, từ chối một cách vô tình:" Không."

Trương Cuồng thở dài, cười gượng vỗ vai y mấy cái:" Không sao, tôi hiểu mà, dù gì đây cũng là trách nhiệm của chúng tôi, yêu cầu một công dân bình thường phải mạo hiểm là thái quá ... Thực ra khi ở Hán Trung tôi đã muốn tiễn cậu đi ... Thôi, chuyện qua rồi, bất kể trước kia thế nào, giờ cậu cũng đã sắp đi, đừng ghét cảnh sát, thế giới này rất tệ, có rất nhiều kẻ xấu, thế nào cũng phải có người chắn trước mặt bọn chúng, nếu không gặp tai ương là người tốt thật thà ... Giống như buổi chiều cậu hát bài I was here, đó là bài hát Beyoncé kỷ niệm sự kiện 911, bài hát đó ca nợi những người hùng vô danh vươn tay ra với người khác trong nguy nan ... Chúng tôi khả năng không thể tính là người tốt, nhưng không phải là loại người xấu, cậu cũng hiểu mà."

" Tôi hiểu." Mộc Lâm Thâm gật đầu, có điều không quen cái kiểu nói chuyện buồn nôn này, lời ra khỏi miệng cũng không dễ nghe:" Anh cũng bị tổ chức tẩy não rồi, lý tưởng cao, nhưng không đủ đen tối. Khuyên anh một câu, đừng làm nằm vùng nữa, gặp phải người nhãn quang đủ sâu, anh sẽ lộ tẩy đấy, mà trong tổ chức đa cấp, hẳn sẽ có cao thủ loại này, cẩn thận."

Nói xong Mộc Lâm Thâm quay người đi luôn, chỉ để lại cho Trương Cuồng bóng lưng tiêu sái, Trương Cuồng nhìn theo tới y hòa vào trong dòng người của lối ra biến mất, tới cuối cùng hắn vẫn hi vọng Mộc Lâm Thâm đổi ý. Đi mất rồi, thằng nhãi đó đi một mạch luôn chẳng thèm quay đầu lại cái nào. Trương Cuồng mặt cứng đờ, ngay cả vẫy tay tạm biệt cũng quên luôn, đầy một bụng hi vọng hoàn toàn biến thành không rồi, hắn cố tình mặc bộ cảnh phục này, bây giờ nhìn chỉ thấy nực cười liền cởi ra, lộn ngược trong ra ngoài mặc vào, đội thêm mũ rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận